TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 188

— Khà khà khà... Quả là gừng càng già càng cay, bái phục

bái phục! — Tào Tháo ngày càng mến mộ vị tướng già thẳng thắn
này, liền trổ hết lời hay ý đẹp nịnh nọt: — Quân phiệt cát cứ Quan
Trung không dưới một chục, đánh giết lẫn nhau, tầm nhìn nông
cạn, duy chỉ có tướng quân ngài đây sáng suốt, không hổ danh xuất
thân từ gia tộc đời đời làm quan. — Đám nhân sĩ Đông Hán vốn
chú trọng nhất xuất thân gia tộc, dù thống lĩnh quân đội cũng ưu
tiên dòng dõi nhà nho. Riêng võ phu Lương Châu xuất thân thấp
kém, dù lập được chiến công nhưng đa phần không hiếu kính triều
đình, càng không muốn vào kinh, nên khen họ xuất thân danh giá
quả là mỹ từ đẹp nhất.

Đoàn Ổi thấy Tào Tháo chỉ dưới một người trên cả vạn

người tâng bốc mình như vậy thì lấy làm mừng, ưỡn ngực nói: —
Tổ tiên lão phu là danh tướng Đoàn Tông trấn giữ Tây Vực của
tiên triều, tiếng tăm lừng lẫy! Thực ra Đoàn Ổi chỉ là hàng cháu
chắt, chẳng có chút quan hệ gì, hơn nữa đây là chuyện hồi nhỏ
được nghe người trong gia tộc đồn đại, thật giả không chắc.

— Thì ra là vậy... — Đoàn Ổi nói gì Tào Tháo cũng hùa

theo, — Tướng quân đã là hàng danh gia vọng tộc ở Lương Châu,
chắc hẳn rất thân quen với chư tướng nơi đó?

— Đó là điều đương nhiên!
— Ngài quen cả Trương Tú đang chiếm cứ huyện Nhương

chứ?

Đoàn Ổi càng cười lớn: — Khà khà! Lão phu và thúc phụ

Trương Tế của hắn xưng huynh gọi đệ, Trương Tú gặp lão phu
phải gọi một tiếng thúc phụ kìa!

Tào Tháo cười theo, vuốt râu chậm rãi nói: — Ta nghe nói

Giả Hủ, mưu sĩ của Trương Tú là đồng hương với ngài, khi nam

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.