TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 209

Những lời này chỉ là nói đùa nhưng thấy Lưu Bị đột nhiên

biến sắc, Tào Tháo cũng sững người — Sao hắn ta lại sợ hãi đến
thế?

Lưu Bị cứ tưởng bí mật bại lộ, đại nạn đang đến, nào ngờ

thấy Tào Tháo nhìn mình bằng vẻ lúng túng, mới vỡ lẽ chỉ là lời
nói đùa trên bàn rượu. Ông vội cúi xuống nhặt đũa, vuốt ngực nói:
— Ôi chao, dọa chết tại hạ, đúng là sấm đánh ngang tai.

— Sấm? — Tào Tháo quay đầu nhìn ra bên ngoài, — Sấm

có gì đáng sợ?

Lưu Bị lau mổ hôi trên trán, vờ tươi cười nói: — Đây chính

là “thiên thủ long” ! — Người xưa kể lại khi rồng thăng thiên ẩn
thân vào gỗ, sét đánh đổ cây là lúc rồng thần cưỡi sấm lên trời, tục
gọi “thiên thủ long”.

Tào Tháo nghe Lưu Bị vòng vo mãi vẫn tin trên đời có rồng,

bèn nhếch mép nói: — Ông vẫn khăng khăng tin trên đời có rồng
thì ta cũng hết cách. Dù sao những chuyện ma quỷ cũng nhiều,
nhắc đến rổng ta chỉ thấy một câu viết trong Tân luận của Hoàn
Đàm là chính xác.

Lưu Bị thấy Tào Tháo không truy đến cùng, cũng thở phào:

— Tại hạ không đọc sách nhiều, không biết ông ta nói gì.

Tào Tháo cất giọng nghiêm nghị: — Tân luận có viết “Rồng

không có gò nổi trên trán, không thể thăng thiên; Thánh nhân
không có xích thổ, không thể làm vua thiên hạ” ! Vế trước chưa
hẳn là thật, vế sau mới xác đáng.

Người nói vô tình người nghe hữu ý, câu nói này chẳng

khác gì thanh kiếm sắc đâm trúng tim đen Lưu Bị! Thánh nhân
không có xích thổ, không thể làm vua thiên hạ... Dù tài đức tung
hoành thiên hạ, chí lớn bình định xã tắc, nhưng ngay cả địa bàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.