TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 221

cũng châm chọc: — Tâng bốc uy phong của người khác, đè bẹp
nhuệ khí của mình. Cổ hủ! Quá cổ hủ!

Quách Đồ cười khẩy, chắp tay về phía Thư Thụ nói: — Vũ

Vương phạt Trụ không coi là bất nghĩa, xuất binh diệt Tào sao lại
nói không chính đáng? Hơn nữa Đại tướng quân binh lính tinh
nhuệ, tướng sĩ hăng hái, hà cớ chi không mau chóng an định đại
nghiệp? Thuở trước Phạm Lãi nói với Câu Tiễn rằng: “Thứ ông
trời ban tặng, không nắm lấy ắt sẽ thành mối nguy” , nên nước Việt
xưng bá, nước Ngô diệt vong! Giám soái nắm binh quyền đã lâu,
sao lại nông cạn như vậy? Đánh trận phải biết tùy cơ ứng biến, há
không nghe câu ‘Binh vô thường thế, thủy vô thường hình

21

’?” —

Giọng điệu hắn vô cùng ngạo mạn.

Thư Thụ không phản đối kế sách tùy cơ ứng biến, nhưng

không đổng tình xuất binh vào thời điểm này. Ông nhậm chức
Thống soái đã lâu, hiểu rõ cái giá phải trả khi diệt Công Tôn Toản,
chinh chiến liên miên, binh sĩ mệt mỏi chỉ mong được nghỉ ngơi.
Ông nhìn Quách Đồ bằng ánh mắt khinh thường, nói sâu xa: —
Tùy cơ ứng biến, nói thì dễ nhưng làm mới khó! Trên có Đại tướng
quân, dưới có tướng tá các bộ, ai có thể túc trí đa mưu bằng Tào
Tháo?

Viên Thiệu ghét nhất người khác nói mình không bằng Tào

Tháo, trừng mắt lườm Thư Thụ: — Ý ta đã quyết, không phải nói
nhiều! Mau thông báo đến các huyện ven sông, kêu họ dựng doanh
trại trước, chuẩn bị cho đại quân đến đóng... Phùng Nguyên Đồ ở
lại, những người khác lui hết đi.
Thư Thụ biết mình đã phạm húy kỵ, đưa mắt nhìn Điền Phong, cả
hai đều đành bó tay, đứng dậy vái lạy rồi lui ra ngoài. Số còn lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.