TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 365

Tào Tháo “Á” lên một tiếng, lật người ngã lộn từ trên giường
xuống, lập tức hôn mê bất tỉnh. Đám tay chân thân cận mặt mày
hốt hoảng, Tào Thuần, Hứa Chử vội lao tới, vừa bấm nhân trung
vừa xoa ngực, đấm lưng. Quách Gia kéo Phồn Khâm lại trách: -
Chúa công bảo ngươi đọc thì ngươi cứ đọc, nhưng sao ngươi lại
thật thà như vậy! Còn lên trầm xuống bổng nữa chứ! Nếu chúa
công có mệnh hệ nào, giết cả nhà ngươi đi cũng không xứng!
Phồn Khâm nghe vậy mắt trợn ngược, cả người đổ ập xuống —
Lại thêm một kẻ hôn mê bất tỉnh.
- Tới nước này rồi, ngươi còn trách cứ hắn làm gì? - Trình Dục
cũng sốt ruột — Mau khiêng Phồn Khâm ra, cứu chúa công trước
đã.
Đại trướng lúc nàỵ ầm ĩ huyên náo, mạnh ai người nấy làm, người
khiêng cứ khiêng, kẻ cứu cứ cửu, người vốn điềm tĩnh như Tuần
Du cũng lo lắng tới mức cứ đập tay lên trán, một tên lính cuống
cuồng vấp phải quân sư ngã lộn nhào.
Nào ngờ trong lúc hỗn loạn, Tào Tháo đột nhiên mở choàng mắt,
đẩy văng vệ sĩ đang cứu mình, ngửa đầu cong người như cá chép
đứng bật dậy. Đôi lông mày chau tít từ từ dãn ra, sắc mặt trắng
bệch cũng hồng hào trở lại, miệng thở hổn hển, mồ hôi ở góc trán
theo gò tuôn chảy xuống, chiếc áo mặc trên người sớm đã ướt
sũng, dường như mồ hôi dồn nén mấy ngày qua giờ được thoát ra
hết.
- Chúa công... — Hết thảy mọi người đều sửng sốt, trợn tròn mắt,
há hốc miệng.
- Ha ha ha!... - Tào Tháo hít liền vài hơi, đột nhiên ngửa cổ cười
lớn, cởi phăng áo vo tròn lại, lau mồ hôi khắp người.
- Chúa công, người đau đầu...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.