TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 366

- Khỏi rồi! - Tào Tháo cười ha hả gõ gõ lên đẩu - Bài hịch của Trẩn
Khổng Chương này chửi hay tới mức khiến ta toàn thân vã mồ hôi,
thực là hiệu nghiệm, thực là diệu dược. Ha ha ha!...
Tào Thuần không dám sơ suất: — Ngày đại hàn như thế này gió
thường rất độc, mau mang quần áo mới lại đây cho chúa công. —
Tào Tháo lau hết mồ hôi, lại dùng nước nóng lau một lượt, cuối
cùng thay một bộ quần áo sạch sẽ, chải gọn ghẽ mớ tóc rối bù, ngổi
nghiêm trang ngay ngắn phía sau soái án, tinh thần hưng phấn,
hoàn toàn không còn dấu hiệu của bệnh nữa.
— Chúc mừng chúa công đã khỏi bệnh! — Quách Gia vội nói lời
chúc mừng.
Tào Tháo cúi người cầm bản hịch văn, lại liếc xem một lượt: —
Hay cho tên Trần Khổng Chương này, nhớ năm xưa ở Hà Tiến mộ
phủ cũng có chút giao tình, không ngờ hôm nay lại đả kích ta thế
này. Tuyệt tuyệt, có điều văn chương dù có viết hay đến mấy cũng
chỉ là dùng giấy bút bàn việc binh thôi, đánh nhau cần xem bản
lĩnh thực sự. — Quách Gia cũng châm biếm: - Viên Thiệu thường
ưa tiểu riết rườm rà, không sát thực tế, giờ là thời nào rồi chứ, đánh
nhau mà còn cần phát chiến thư ư?
— Nói vậy sai rồi! — Tào Tháo cười khẩy, — Triều đình và công
lý đều ở trong tay chúng ta, hắn khởi binh đánh ta có khác gì “Kẻ
dưới xúc phạm bề trên, dấy binh đánh triều đình” , nếu không soạn
hịch văn thì làm sao được coi là xuất binh chính đáng? Ai lấy được
cái đầu của ta, phong hầu năm ngàn hộ, thưởng tiền năm ngàn vạn?
Xem ra hắn thực coi trọng ta! Nếu ta viết hịch văn chửi hắn, sẽ nói
rằng “Ai lấy được thủ cấp Viên Thiệu, thưởng lụa một súc, trâu
một con, tiển ngũ thù một trăm đồng” , giá trị của hắn trong mắt ta
chỉ đáng bấy nhiêu thôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.