TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 417

mạo hiểm như vậy hay sao?

- Con mèo mù này đã vớ được con chuột chết là chúng ta

rồi. - Tuân Du cười nhăn nhó, đưa tay chỉ về phía sau, - Trong sơn
cốc khúc khuỷu nhỏ hẹp, xe quân nhu của quân Tào nối đuôi nhau
xếp thành mấy đội, không kịp trở ra cửa cốc phía nam, bộ binh ở
phía sau không lên kịp, phía trước lại chỉ có năm trăm kỵ binh, nếu
lúc này bị quân Viên Thiệu đuổi đến chém giết, cho dù có thể an
toàn rút lui thì quân nhu, lương thảo cũng mất hết!

Từ Hoảng vội vàng kiến nghị: - Không cần những thứ này

nữa, chúng ta nhanh chóng di chuyển về phía nam, vòng qua núi
Bạch Mã trở về Quan Độ ngay trong đêm. Đại quân Viên Thiệu
một là nảy lòng tham khi trông thấy quân nhu, hai là không lập trại
cũng chưa chắc đã dám đuổi theo chúng ta. - Đây đúng là kế sách
bất đắc dĩ!

Tào Tháo dường như không nghe thấy, vỗ nhẹ vào đầu mà

nói: - Lệnh cho quân thám báo lên núi quan sát, phải xem chúng
đến bao nhiêu người.

Từ Hoảng, Trương Liêu đều thấy khó hiểu: - Chỉ có năm

trăm quân mà dám đánh nhau với địch? Nhưng Tào Tháo đã lệnh
như vậy, cũng không ai dám nói gì, liền thu dọn chuẩn bị hành
động. Mọi người im lặng một hồi, đột nhiên nghe thấy quân thám
thính ở trên đỉnh núi hô lớn: - Quân Viên đến rồi! Có năm sáu trăm
kỵ binh! Phía sau... - Con số này đã cân bằng với quân địch, các
tướng có chút hơi lo lắng, không ngờ quân thám thính lại hô, -
Không đếm được nữa! Bộ binh phía sau ít cũng phải bốn năm
ngàn!

Chênh lệch một chọi mười thế này thì làm sao chống đỡ

được, nhưng bây giờ muốn chạy cũng chẳng kịp. Tào Tháo quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.