TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 525

— Cờ cháy rồi, chúng ta chạy thôi... - Hứa Du đã thực sự

hoảng loạn.

Tào Tháo cáu tiết mắng: — Cháy thì sao, coi cái bộ dạng

của ngươi xem, bằng ấy tuổi đầu mà vẫn không khá lên được! Lần
sau đừng có đòi theo ta ra trận nữa!

— Vẫn còn có lần sau ư? - Hứa Du suýt tè ra quần.

— Đừng có nói nhảm nữa, cứ giơ cờ lên!

Tấm đại kỳ càng cháy càng to, trông chẳng khác gì quả cầu

lửa khổng lồ, tướng sĩ quân Tào vẫn liều mình xông pha giết giặc.
Tiếng ai đó hét lên: — Còn bao nhiêu củi rơm nữa, ném cả vào,
thiêu chết lũ chúng nó đi! — Cả đám người cùng hưởng ứng theo,
vô số củi rơm được ném loạn xạ vào trong đại doanh Ô Sào, có bó
bắt lửa làm cháy rèm trướng, có bó bén lửa làm cháy đống lương
thảo, có bó làm cháy quần áo của lính Thiệu, khiến chúng náo loạn
cả lên, rất nhiều binh sĩ cháy như bó đuốc, chỉ còn biết lăn ra đất
giãy giụa chờ chết.

Tào Tháo không lúc nào rời mắt khỏi quân địch ở phía sau,

chớp mắt đã thấy chúng chỉ còn cách một quãng bằng đường bay
của một mũi tên, ông liền thét lớn: — Quay lại giết địch! — Cả
năm người cùng ra sức lắc tấm đại kỳ, dùng chính quả cầu lửa ấy
cổ vũ sĩ khí, chỉ về hướng kẻ địch ở phía sau. Tướng sĩ quân Tào
mắt đã đỏ hằn lên từ lâu, lưỡng đầu thọ địch không thể không liều
mạng một phen, liển bỏ mặc bọn địch đang kêu la thảm thiết trong
đống lửa phía trước, giật cương ngựa quặt lại phía sau. Bất kể địch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.