TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 95

Tào Tháo nhìn theo bóng Tần Nghi Lộc, ngán ngẩm thở dài:

— Hắn ta vốn là một tên quan nhỏ trong cửa bắc thành Lạc Dương,
lúc đầu theo ta còn có chút khí khái, nhưng thói đời càng đục càng
vô liêm sỉ, nay suy bại đến bước này, lão phu cũng vừa thương vừa
giận!

Quách Gia mỉm cười: - Bước dưới chân đều do mình đi, bản

thân hắn ta không vươn lên cũng không thể trách thói đời tốt xấu.
Cho dù sinh vào thời thái bình, tiểu nhân vô sỉ đâu đâu chẳng có,
từ xưa đến nay đã bao giờ thiếu kẻ dối trên lừa dưới?

— Hắn ta đã bất chấp liêm sỉ mà sống như vậy thì mặc hắn

ta đi. — Tào Tháo thư thái, dặn dò Quách Gia: - Phụng Hiếu, ta
vào xem mỹ nhân dung mạo ra sao, một chốc rồi thả nàng ta về,
ngươi ở ngoài canh gác không cho người khác quấy rầy.

— Vâng. Quách Gia đáp lời rồi lui đến cửa trướng, trong

lòng cười thầm - Một chốc say đắm rồi há có thể thả nàng ta về?

Tấm rèm xanh trong tẩm trướng đang buông rủ, có một

luồng ánh sáng yếu ớt lọt qua kẽ hở. Tào Tháo sợ người đẹp kinh
sợ nên nhẹ nhàng hắng giọng báo trước, sau đó mới từ từ vén rèm
bước vào, ngẩng đầu nhìn thấy bên trong có hai người phụ nữ đang
ngồi. Một là bà vú theo hầu, trên người mặc bộ cánh bằng vải thô,
trong lòng đang ôm một đứa trẻ khoảng một hai tuổi. Tào Tháo
ngước mắt nhìn người phụ nữ còn lại, ánh mắt chăm chú mãi
không rời.

Đỗ thị tuy đã gần ba mươi nhưng dung mạo xuân sắc ngời

ngời, vượt xa một thiếu nữ tuổi vừa đôi mươi. Vóc dáng nàng
không cao, dáng điệu thướt tha đoan trang. Mái tóc dài đen mượt
búi gọn phía sau, điểm xuyết thêm những món đồ trang sức lấp
lánh tựa hồ những ngôi sao nhỏ, làm tôn lên vẻ đẹp thanh tú, mềm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.