TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 6 - Trang 407

Tuân Du rối bời trong dạ, vừa ngượng vừa giận, vừa thương vừa

sợ, vội kéo lại vạt áo:

— Cô nương chớ khóc, có gì cứ từ từ nói... Bản quan đã ngần này

tuổi tác rồi... Ôi chao! Chuyện này phải làm sao đây...

A Vụ như chết đuối bám được cọc, cứ khóc mãi không thôi.
Tào Tháo thấy Tuân Du khó xử, ghé lại bên tai khuyên, lần này đã

gọi thẳng tên tự của Tuân Du ra:

— Công Đạt hiền đệ, đệ chớ chối từ. Ta biết đệ con cái dưới gối

cũng hiếm hoi, nếu tương lai nàng này có thể sinh hạ cho đệ được mụn
trai gái nào, há chẳng phải việc tốt ư?

Tuân Du quả đúng là con cái hiếm hoi. Ông ta nguyên có một trai

tên là Tuân Tập, thông minh hiếu học, tiếc rằng tuổi mới hai mươi đã
chết yểu. Sau đó lại thêm một con nhỏ là Tuân Thích, bệnh tật đầy
mình, có thể nuôi lớn nên người hay không cũng khó nói. Nhưng Tuân
Du theo trong quân đã nhiều năm, tính rất nghiêm khắc, lúc trước Tân
Tỵ với Tân Thao bàn bạc việc xin viện binh của quân Tào, đến Hứa Đô
rồi, Tân Thao muốn hỏi chuyện xuất binh có được đồng ý không, Tuân
Du còn không chịu tiết lộ thì mong gì ông ấy thổ lộ nỗi buồn khổ về
chuyện con cái với người ngoài. Bây giờ Tào Tháo nhắc đến chuyện
này, khiến Tuân Du trong lòng không khỏi buồn lo. Nhưng dù như vậy,
Tuân Du vẫn không chịu nghe, nhẫn lòng giật mạnh vạt áo về, lạnh
lùng nói:

— Tuân thị tại hạ là danh môn ở Dĩnh Xuyên, há có thể làm việc

bất nghĩa cướp người nạp quyến này?

— Ồ? Nếu đã như vậy... - Tào Tháo vuốt râu cười, - Lưu Đại! Lôi

nha hoàn này ra chém!

Lưu Đại đâu cần biết đen trắng thế nào, Tào Tháo cứ có lệnh là

nhất loạt thi hành, xông lên định lôi đi. A Vụ khóc lóc thảm thiết, vội
vàng ôm chặt lấy chân Tuân Du:

— Đại nhân xin cứu thiếp! Cứu thiếp với! A Vụ đời này dù làm

trâu làm ngựa cho ngài cũng cam lòng!... Đừng giết thiếp!...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.