TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 6 - Trang 501

Nào ngờ vừa dứt lời, sắc mặt Tào Tháo chợt sa sầm, rồi chẳng nói

thêm câu nào đứng dậy đi vào hậu đường.

Lâu Khuê đưa cùi chỏ huých huých Hứa Du vẫn còn đang cười

ngất:

— Cái mồm thối của ông, suốt ngày chỉ biết nói năng lung tung,

lại lỡ lời rồi...

— Có gì mà lỡ lời chứ, - Hứa Du vẫn không để ý gì, - Chuyện

cười ấy mà!

— Chuyện cười? Ông không biết chuyện Mạnh Đức đuổi người

vợ chính thất Đinh thị đi ư? Lại còn dám nói cái gì mà giàu sang đổi
vợ, ông không muốn sống nữa ư?

Hứa Du tròn mắt cứng họng, đập đập mãi lên trán:
— Ôi chao! Quên mất, quên khuấy mất!
— Hừ! - Lâu Khuê lừ mắt nhìn Hứa Du, - Suốt ngày chỉ biết cậy

mình có công nói năng bừa bãi, sớm muộn cũng chuốc họa vào thân, từ
sau nói năng phải cẩn thận một chút!

Hứa Du vẫn không phục:
— Chớ nói riêng tôi, ông cũng không nói lỡ lời khi nào ư? Vừa

nãy còn đem mình ra so với chúa công, tật cũ tái phát mà cũng không
biết! Cái miệng lại gây họa cho cái thân rồi!

Hai kẻ từ khi còn trẻ đã thích đấu khẩu với nhau lại bắt đầu cãi vã,

nói đi nói lại rốt cuộc khó phân ai hơn ai kém...

Tào Tháo thực sự bị câu “phú quý đổi vợ” làm cho đau lòng -

Vương Diễm chẳng qua chỉ là một tên đô úy cỏn con mà chuyện trong
nhà còn lan truyền ầm ĩ, vậy thì người đời không biết sẽ nghị luận thế
nào về Tam công đương triều đây? E là sẽ không tránh khỏi việc nói ta
là vô tình vô nghĩa, có mới nới cũ đây! Tào Tháo cúi đầu chậm chạp
bước qua hành lang, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng hát hòa cùng với
tiếng đàn thánh thót:

Mỹ nhân có kẻ;

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.