TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 6 - Trang 505

Trăm loài chim đã rời cành về nam.

Tình xuân kia há dễ quên;

Ưu sầu riêng bạn với em bây giờ.

Tình lang mãi ở nơi xa;

Cô đơn phận thiếp ai là người thân.

Hợp hoan khó lại một lần;

Chi lan đâu dễ úa tàn lại tươi.

Tình xưa người thảy bỏ rơi;

Lòng chàng há giống thói đời thế gian?

Nữ la nương bóng tùng quân;

Cảnh bèo trôi nổi nhờ phần nước xanh.

Nâng khăn sửa áo gửi mình;

Lơ là chểnh mảng dám đành sớm hôm.

Nhìn nhau ví vẫn được ơn;

Tấm chung tình thiếp mãi còn tình chung.

Bài thơ này vẫn là viết về giai nhân, nhưng lại là thơ về người vợ

bị bỏ rơi, câu từ đẹp đẽ đầy ắp tình cảm, quả là bõ công Tào Thực đã ấp
ủ suy tư, thực sự làm lay động lòng người. Tào Tháo khi nãy ở nhà
trước nghe thấy câu nói của Hứa Du, thấy mất mặt nên mới tránh đến
đây, không ngờ bài thơ của con trai lại nói đến chuyện bỏ vợ, không
hiểu sao tự dưng liên tưởng đến thân phận Đinh thị, lẩm nhẩm đọc:

Hợp hoan khó lại một lần; Chi lan đâu dễ úa tàn lại tươi...

Tình xưa người thảy bỏ rơi; Lòng chàng há giống thói đời thế gian?...
Đừng ngâm nữa!

Tào Thực giật nảy mình, vội vàng quỳ sụp xuống:
— Hài nhi làm không hay! Xin phụ thân trách phạt. - Tuy nói như

vậy, nhưng Tào Thực cũng không hiểu mình sai chỗ nào.

— Không! - Tào Tháo cười gượng nói, - Bài thơ này rất hay, rất

đẹp... Con chẳng những làm thơ hay mà lại còn rất hiếu thuận, đòi rượu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.