TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 130

nhộn nhịp, gió ùa qua những tán cây cao lào xào không dứt, lẫn trong tiếng
sóng vỡ òa trên bờ đá. Bất chợt, tôi cảm thấy khung cảnh quen thuộc này
thật đẹp và tươi sáng, như cái nhìn của vị khách du lịch mới đến đây lần
đầu.

- Ê mày, đẩy phụ tao cái coi!

Lu ra lệnh, mà không nói thì tôi cũng sẽ làm thế, tới đoạn dốc cao rồi,

làm sao mà Lu chở được cơ chứ!

- Tao đang đẩy nè, mày tính thả dốc Nghinh Phong luôn à?

- Chứ còn gì nữa! - Lu lập tức đáp lại - Không thả thì phí lắm mày ơi!

Không nói thêm gì, chúng tôi hì hục cùng nhau cho đến khi nó hiện ra

ngay trước mặt. Dốc Nghinh Phong giống như ranh giới giữa hai con
đường biển, bờ thoải là Hạ Long, bên dốc hơn là Thùy Vân. Nơi này rộng
và ít xe qua lại, thật lí tưởng cho việc thả phanh.

- Aaaaaaaaa...

Cả hai chúng tôi cùng nhau la lên suốt quãng đường thả dốc, hệt những

kẻ mê tốc độ, yêu thích cảm giác sảng khoái khi gió luồn qua mọi ngóc
ngách trên cơ thể.

- Đã quá mày ơi! - Lu hét to.

- Còn phải nói! Aaaaaaaaa...

- La cái gì, giống trốn trại quá đi!

- Chứ không phải mày cũng vừa la à!

...

Sáu giờ chiều, Lu sang nhà chở tôi đến một tiệm cơm chay tên Âu Lạc

Đà Lạt, gần cái cột “Tổ quốc ghi công” nổi tiếng hoành tráng nhất Việt
Nam. Điều đầu tiên khiến tôi bất ngờ khi vừa bước vào nơi này là toàn bộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.