TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 160

“Thôi mày khỏi viện cớ! Tao biết cái đầu mày giờ chỉ có công danh sự

nghiệp thôi! Nhưng mà...”

Tôi nghe bố nói lâu, thật lâu. Chỉ muốn bật thốt lên một lời: “Bố ơi, con

xin lỗi!” Tôi biết, lời xin lỗi ấy là không đủ, mãi mãi không đủ. Nhưng vẫn
không dám nói. Giống như ngày xưa còn nhỏ, mỗi lần phạm lỗi, đứng trước
mặt bố, nghiêm nghị nhưng không quở trách hoặc đòn roi, tôi vẫn chẳng
thể thốt ra câu đơn giản ấy.

“Tháng sau về đám giỗ mẹ mày, nhớ gặp và cảm ơn con Quyên nghe

con! Tao thương nó như con gái. Nhờ có nó mà... ờ thôi, mày ngủ đi, khuya
rồi! À mà chiều nào qua chăm sóc tao, nó cũng nhắc tới mày hết đó!”

Cuộc sống có những định mệnh riêng dành cho mỗi con người. Ai bảo

mình có thể làm chủ được số phận? Tình yêu ư? Cuộc đời này có nhiều cái
còn quan trọng hơn nó. Giờ thì tôi hiểu lời em. Em đã chọn lựa điều tốt
nhất cho tôi, hay điều mà em nghĩ là tốt nhất cho tôi.

Có lẽ, em đã chọn đúng.

Tôi sẽ lấy vợ.

Nỗi đau ngày xưa cho tôi biết rằng, sống không chỉ vì mình, mà còn vì

nhiều người khác nữa. Em vì tôi nên rời xa tôi, tôi vì bố nên sẽ làm điều mà
mọi thằng đàn ông bình thường lẫn không bình thường khác trên thế gian
này phải làm.

Đó là điều lý trí nói. Không phải trái tim.

Chuỗi ngày ấy trôi qua, tan nhanh như là ảo ảnh. Tôi về quê, trở về phố

huyện, gặp lại người thân và bạn bè xưa cũ, nhặt nhạnh từng mảnh kí ức bị
bỏ rơi. Tình yêu một thời những tưởng sẽ lại bùng lên, nay đã nguội tắt.
Hoặc còn âm ỉ đâu đó nhưng mệt mỏi vì xa cách và tháng năm. Tôi cưới
Quyên, cô gái tinh nghịch nhưng có đôi mắt thật buồn, người bạn thân ngày
thơ bé, suốt mấy năm tôi xa nhà vẫn luôn quan tâm và lo lắng cho người bố
bệnh tật của tôi. Quyên đã làm nhiều điều cho tôi quá, chờ đợi tôi lâu quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.