TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 44

- Thế là ông có con riêng, không chỉ một mà những ba đứa. Nhưng ông

trời có mắt lắm, một đứa bị hội chứng Down, một đứa bị mù, một đứa
chậm phát triển trí não. Ông nhận ra không ai bằng con mình, không ai
bằng vợ mình, ông trở về và khóc lóc kể khổ, ông vin vào cái gọi là truyền-
thống của gia đình ông, cái truyền-thống-phong-kiến thối tha như chính
ông vậy.

Bà cắt hết phần tóc trong bức ảnh của ông và đổ một cơn ho tức tưởi. Bà

lại tìm đến chiếc ghế ngồi cạnh cửa sổ, thở dốc. Bà uống một ngụm nước
đã nổi váng trong chiếc bình gỗ.

- Chính vì thế nên ông chẳng biết gì về con mình, đến khi ông chết ông

vẫn không hiểu nó. Từ nhỏ, thằng bé đã hiền tính, cái cách nó chơi với mấy
con bé nhà hàng xóm mới dễ thương làm sao. Nó hay chơi trò hàng quán,
nhảy dây,... Thỉnh thoảng nó vẫn chơi đá bóng với bạn bè nên ai cũng quý
nó cả. Tôi vẫn thấy tởm và thắc mắc là vì sao cái thằng con rơi của ông bị
chậm phát triển trí não, mà ông vẫn mở phim tình cảm éo le cho nó xem.
Nhưng ông làm gì thì làm, tôi chỉ biết có thằng bé.

Có đứa con trai, bà xem nó là sinh mệnh của bà, sinh mệnh của một

người mẹ bình thường và sinh mệnh của một con người phải ăn đời ở kiếp
với lũ người xảo quyệt các ông. Bà mặc ông muốn ngủ với bao nhiêu con
đàn bà thì ngủ, muốn làm gì thì làm. Trong thế giới của bà, bà chỉ còn biết
có đứa con, bà thương yêu và chăm sóc cho nó. Bà nuôi nó bằng tất cả
những gì bà có.

- Rồi ông cầu xin tôi chấp nhận ba đứa con rơi kia của ông. Thật nực

cười và cũng thật khó khăn cho tôi, nhưng tôi biết làm sao khi những con
đàn bà kia đi theo trai và vứt bỏ con họ. Tôi thiết nghĩ ông đã hối cải nên
bằng lòng. Những đứa con rơi, tôi xem chúng cũng như con mình, chăm
sóc chúng, rồi chúng chết. Chúng là những đứa bé trai.

Mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.