TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 71

Thanh nghẹn lời không biết nói gì với Hậu. Anh cảm thấy tim mình đang

bị cắt ra từng mảnh, đau đến xé lòng.

- Anh từng hỏi tại sao tui sợ hôn đúng không? - Giọng Hậu nghe lạc hẳn

đi giữa cơn bão những cảm xúc đang dâng lên trong lòng, giữa những sợ
hãi, hoang mang, đau khổ - Là vì... tui sợ mình sẽ thương anh nhiều hơn
nữa, tui sợ hình ảnh anh sẽ ngày càng in sâu hơn, tui không xóa được, tui...

Thanh không cho Hậu nói thêm lời nào nữa. Ánh nắng chiều rớt giữa nụ

hôn đầu và cũng là nụ hôn cuối của hai người. Cả Thanh và Hậu đều khóc,
nước mắt chảy vào miệng mặn chát nghẹn ngào. Tay Hậu níu chặt lấy tay
Thanh, như sợ rằng chỉ cần bỏ ra là Thanh sẽ lập tức biến mất.

...

Thanh lau nước mắt cho Hậu rồi ôm chặt Hậu vào lòng. Anh có thể ngửi

thấy mùi nắng của ruộng đồng miên man, cả mùi rơm rạ nồng nồng lẫn
trong tóc Hậu. Hậu sụt sịt, dụi đầu vào vai Thanh khiến anh không khỏi phì
cười. Quen nhau lâu nay lần đầu tiên anh mới thấy Hậu có vẻ làm nũng như
vậy.

- Tụi mình phải làm sao đây? - Thanh lơ đãng vuốt tóc Hậu. Nó hơi giật

mình khi bàn tay to lớn và ấm áp của Thanh áp vào má mình. Và nước mắt
nó lại chực trào ra.

- Làm sao là làm sao. Anh về lấy vợ chứ sao nữa! - Hậu trả lời chậm rãi.

- Còn em? - Trong giọng Thanh nghe như có gì thảng thốt và xót xa. -

Hay là tôi không...

- Anh đừng ngốc! - Hậu bình tĩnh ngắt lời Thanh - Anh không thể trốn

tránh cả đời được. Bà ngoại anh, ba mẹ anh, Nhị, còn bà con họ hàng, anh
nghĩ mọi người sẽ thế nào khi biết tui với anh... Chuyện tui với anh từ đầu
đã là bậy rồi... Anh chắc biết chuyện bên xóm Chùa phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.