TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 78

Tiếng động cơ xe máy chạy vào sân, tiếng giày và cái giọng sang sảng

cách ba căn nhà cũng nghe thấy của chị Mến cất lên:

- Mẹ ơi, hôm nay nhà mình ăn lẩu nhé! Con mua đủ hết rồi.

Ấn tượng đầu tiên nhảy thẳng vào tim nó ngồi chễm chệ: anh rể tương lai

đeo kính.

Ấn tượng thứ hai tách não nó ra, cố len vào cái khe bé xíu: anh rể dáng

thanh mảnh quen quen.

Ấn tượng thứ ba cũng là ấn tượng cuối cùng mà nó từ chối đón nhận: mẹ

hài lòng với chàng rể này.

Buổi ra mắt tốt đẹp. Mẹ thì cười cho hạnh phúc của cô con gái tính bộc

trực không phải ai cũng hợp, chị Mến thì khoe má lúm đồng tiền suốt, khoe
luôn cả cái tài làm lẩu mà ai cũng biết làm, nó thì cười tít mắt vì mùa hè
mà... ăn lẩu, dù rằng nó thấy cái gì bỏ vào miệng lúc này cũng nhạt như
nước ốc.

Trong cả buổi ra mắt thành công, có mỗi một hạt sạn bé xíu nổi cộm

trong lòng nó, gờn gợn và khó dứt ra quăng đi. Đó là khi bốn người ngồi
uống chè đắng nghét cổ họng, ánh sáng đèn neon đọng trên đôi mắt kính
chiếu thẳng đến nó, ôm gọn mọi biểu hiện ở khuôn mặt nó. Sống lưng nó
trong hai giây đầu là lạnh, một giây sau thì cái lạnh xông lên não, hai giây
còn lại của năm giây là người nó nổi hết gai ốc.

Như được lập trình sẵn, giây thứ sáu nó quay phắt ra sau xem có chị Bân

đứng đó không. Không có cô gái đẹp nhất đoàn tình nguyện nhưng có cô
nàng mặc áo dài truyền thống cầm chiếc nón đứng nghiêng nghiêng rất
duyên dáng.

Hình chị Mến năm cấp ba đoạt giải nhì nữ sinh thanh lịch cấp thành phố

đang nhoẻn cười khoe má lúm với nó. Mà cũng có thể là chị đang cười với
anh rể tương lai. Nó tự thưởng cho sự tưởng tượng dí dỏm bằng một nụ
cười giật giật ở khóe mép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.