Bà Út nói tội nghiệp, thằng Hai bị cắt chảy máu. Bà già mù này dường như
là người họ hàng bên nội duy nhất chẳng nghi ngờ thân phận anh. Chắc vì
bà không nhìn thấy những dấu hiệu nào đó trên người anh, được cho là lạc
loài. Mỗi lần anh ghé chơi, bà lại bâng quơ, có thứ lưỡi gì bén bằng lưỡi
người đâu con. Tía con giận thì nói vậy thôi - anh trả lời trong lúc ngó vào
cái kiếng soi trên tủ áo, tự hỏi sao vành tai anh hơi méo và cẳng chân mảnh
khảnh. Sao tóc mình lại hơi ngả nâu, cả dòng họ có ai vậy đâu?
Câu hỏi đó chỉ có hai người có thể trả lời, nhưng đã về đất cả rồi. Mỗi tối
anh vẫn thường nhìn những thân nhang cháy, mong nó uốn cong thành một
tín hiệu gì đó, có thể chứng minh được thân phận của mình. Nhưng tàn
nhang thản nhiên rơi vãi, rời rạc và tẻ nhạt.
Đám em anh chắc cũng không nhận được cuộc báo mộng nào, tụi nó dần lợt
lạt. Nhiều bữa anh thấy Tư Thạnh chở khách ngang nhà và không hề phóng
mắt qua khoảng sân mọc đầy lúa rày. Lần gần nhất là trước giỗ đầu của ông
già hai ngày, Tư Thạnh ghé nhà, thắp nhang khấn vái rầm rì rồi che cái nón
lá lên lư hương tía đem đi, bảo “Tía tôi thì tôi thờ...”. Chiếc xe cà tàng vọt
đi vẽ nên một đường bay tán loạn của tàn nhang.
Bữa đó anh đang bận bộ áo túi xám được may theo kiểu tía thường mặc hồi
còn sống, và râu anh cũng lởm chởm như râu ông già. Chỉ cần cây gậy nữa
thôi, anh sẽ thành bản sao của người cha trong ảnh, nhưng thằng Tư Thạnh
không đếm xỉa. Chỉ cần nó kêu “ui là trời anh Hai y hệt tía...”, anh cho nó
mấy chỉ vàng luôn cũng đáng. Nhưng rốt cuộc chỉ bọn trẻ nhà anh là hay
được tiền mua kẹo, mỗi khi thảng thốt ba giống ông nội quá chừng.
Giờ coi kiếng cho kỹ, anh thấy mặt mình chỉ thiếu vài nếp nhăn, thứ đó
muốn có phải cần có thời gian. Râu tóc thì cũng đã bạc rồi, chỉ sau một lần
giỗ má, nhìn nhà trống hoác, thưa vắng họ hàng, mấy đứa em kêu mắc công
chuyện không tới... Chị vợ xót quá, ấm ức xui chồng đâu đi thử cái di
truyền gì đó cho người ta sáng mắt ra. Anh đang châm rượu cúng, quay mặt
vô vách nạt, thôi đừng có tào lao, tía giận thì nói vậy... Anh sợ chị vợ bắt
gặp cái ý nghĩ lỡ như lời ông già là sự thật?!
- Giỗ năm sau cũng nấu đủ sáu mâm cho tui - anh cố gằn giọng, tiếng vang
ra ngoài thinh không.