TẬP TRUYỆN NGẮN ĐẢO - Trang 38

“Tôi nghèo nhưng chắc chắn tôi sẽ lo cho em tử tế. Em không tin tôi sao?”,
giọng anh bán kem nhuốm tuyệt vọng, thân người đổ bóng như một dấu hỏi
kềnh càng. Hốc mắt ngầu đỏ, chút nữa chắc máu từ đó sẽ chảy thành giọt
không làm sao cầm lại được. Lý hoảng quá lập cập bỏ đi một nước. Sau
lưng chị, người đàn ông rúm ró như con mèo hen bị đem bỏ giữa đường.
Qua quán nước đập Chệt hình như có vài người trong xóm vẫy tay, kêu ơi
ới, nhưng chị không dám tạt vào với ý nghĩ bây giờ bất cứ người quen nào
cũng có thể điền vào cái chỗ hỗng trống hoác của vùng nhớ, lỡ họ nói hôm
qua chị giết ai đó, hay trần truồng ca hát cùng tụi nhỏ. Không biết còn gì tệ
hơn chuyện chị muốn trốn đi.
- Nợ đời con vay thì phải trả cho xong.
Lý hay nói vậy với má, những lần bà dấp muối trên gò má, cổ tay sưng vù
của chị. Bà hỏi chịu đựng thằng chồng xỉn say tới chừng nào. Hất mặt về
phía trời, chị cười, ý nói má hỏi ổng đi. Chị nợ chồng, má cũng góp phần
vay. Hồi đó bà bảo phải tìm ai đó cưới ngay để cái thai vô chủ đội bụng thì
tao bỏ xứ. Ra sông cọ lọ nồi gặp thằng con trai đằng xóm chài tôm mà cứ
đứng ngệt ngó mình, Lý ngoắc lại hỏi, có muốn lấy tui không?
Chính tay mình đã biến anh chàng ngù ngờ dễ thương đó trở thành người
đàn ông thất vọng, cộc cằn này đây. Lý áy náy mỗi khi thấy chồng đá con
mèo chửa. Chó chửa chồng cũng ghét.
Cưới chưa tròn tháng, chồng phát hiện cứ dán bụng mình vào bụng vợ là
nghe có gì đó động cựa phập phồng. Đứa bé ra đời nhanh như lúa ngắn
ngày, ngó nó bò chơi trên đất, chồng dùng trí tưởng tượng cằn cỗi dựng lại
mặt mũi của gã giang hồ đã biến mất cùng chiếc ghe hội chợ. Ngó Lý nằm
ngủ, chồng lại hình dung lưng trần người đàn bà này đã từng dính dấp lá tre
khô ở phía sau đình, hai bàn chân trần đã từng duỗi đứ đừ đư cùng đôi chân
thằng đàn ông khác.
Mình là chồng, mình cũng uống cho say, không thì làm cách nào khỏi nhớ
mấy chuyện đó. Chị thường nghĩ vậy, vô cùng thanh thản, tuyệt không chút
cay đắng nào. Bỏ trốn theo người đàn ông mà chị còn chưa biết tên, chỉ vì
anh ta đã từng xé áo bó ngón tay chị đứt, chỉ vì anh ta thường nhìn chị bằng
ánh nhìn day dứt và hỏi cô sống vầy mà gọi là sống sao? Không đâu, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.