TẬP TRUYỆN NGẮN ĐẢO - Trang 50

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau bảo không biết, mới thấy đây mà. Mình
cũng không.
Không phải lần đầu tiên mình để mất nhân vật. Trong những trang viết của
mình, từng có một người chạy đò “có một ánh nhìn rờn rợn” chỉ thoáng
hiện ra để đưa đôi trai gái qua sông. Một bà thầy bói “mắt đỏ đến tận đuôi,
những cái vòng bạc lanh canh không che lấp vết sẹo vắt chéo cổ tay” phán
một câu coi chừng hỏa hoạn rồi xách đít đi biệt. Một bầy bướm thả ông chủ
tịch xuống làng, ông kẹt ở đó cùng mối tình với cô bé mười một tuổi, độc
giả hỏi rồi đàn bướm đi đâu, sao không nhắc lại dù một câu. Đứa bé đi trên
xe đò vuốt má cô gái bảo chị đừng khóc, mãi không thấy xuất hiện lại.
Người đọc chắc cũng hơi thắc mắc tại sao không viết thêm tí nữa, sao người
lái đò có ánh nhìn đó, sao bà già bói toán lại có vết sẹo trên cổ tay, đứa bé
kia nhân ái vậy sao không quay lại giúp cho cô gái qua khỏi truân chuyên…
Họ hẳn cũng có số phận nhiều u uẩn, nhưng mình để họ vụt qua, chỉ đeo
đuổi tuyến tính chính thôi đã mệt phờ rồi.
Nhưng giờ đến nhân vật chính mình cũng để mất. Truyện ngắn có cái tên là
“Một đám cưới”, giờ không có cô dâu thì sao thành. Ở dòng thứ năm của
trang ba, mình viết Ngà đi làm tóc về, bỗng đứng nấn ná trên bến sông. Ở
đó có mấy đứa con nít đang tắm, một chiếc ghe neo sào đậu đằng kia một
chút, biết có người vì thấy có khói chảy ngược lên trời, biết là đàn bà vì áo
bà ba căng phơi trên cây bẹo. Ngà nhìn nước lắt xắt chảy, nghĩ chỉ hai tiếng
đồng hồ nữa mình sẽ có một cái tên khác: vợ thằng Định. Hai tiếng nữa, khi
đi đầu trong đoàn rước dâu bước xuống cái bến này, Ngà không hoàn toàn
thuộc về mình nữa.
Mình viết đến đó thì mình nghe có tiếng nôn ọe, một người đàn ông xà
quần cùng với hai con chó, một con xăng xái liếm vào cái miệng dãi nhớt
của anh ta. Mình thấy chi tiết này cũng vui. Cái không khí đám cưới thôn
quê nó sinh động là vì những chuyện nho nhỏ vậy. Một anh say khác ngồi
nói bộ giận, nói ới Ngà ơi sao lại lấy thằng Định mà không ngó tới anh, nhà
anh còn có nhiều đất hơn nhà nó.
Định, nam chính của mình, đi hàng thứ tư trong đoàn rước dâu, thò cái mặt
đỏ phừng không biết vì nắng hay vì rượu ra khỏi cái vest xám, không biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.