tại kinh thành Luang Prabang...". Ngoài ra, không có sự gì tỏ rằng con
người ấy đã đi nay đây mai đó, trong vẻ người, giọng nói, không một nét
nào chứng thực được cái vội vàng, hấp tấp những lúc khuya sớm, đi, về.
Nàng vốn là gái Huế. Cứ trông lối y phục thanh tao, dáng người bệ vệ ấy
thì không ai dám bảo nàng đã là vợ một người luôn luôn nay đó, mai đây.
Khi tôi hiểu rằng tôi đã quên ăn bỏ ngủ vì nàng thì điều trước nhất của
tôi là muốn xin cưới ngay nàng làm vợ. Tôi nhờ bà bạn gái kia đem lời cầu
hôn khẩn khoản nói giúp tôi nhưng, thất vọng thay! Nàng kêu là nàng đã
giập tắt lửa lòng, không đời nào còn mong tái giá.
Thế là đến tận bây giờ, cái tiểu sử đau đớn của nàng tôi mới được
nàng kể rõ cho nghe.
Thực là một cuốn tiểu thuyết trường thiên về tình yêu, tình phụ.
Chồng nàng rượu chè be bét, thường đánh đập nàng, ba năm nay rồi, hai
người đã bỏ lửng nhau. Nàng bồ côi cha mẹ từ thuở ngây thơ nên được một
ông chú thương yêu lắm lắm. Ông chú ấy hiện giờ làm quan tại Huế, nhưng
vì đã ép duyên nàng nên nàng cũng giận từ độ ra ngoài Hà Nội này, nàng
chẳng hề có lấy một chữ gửi thăm. Chị ruột nàng lấy kế ông phủ Vĩnh
Tường mà cậu nàng thì hiện giờ là một ông giáo, người đã cao niên, dạy
học trong một trường công ở ngay Hà Nội. Vì xưa kia trong nhà có chuyện
hiềm khích nên dù nàng là cháu mà nàng cũng chẳng hề đến cửa bao giờ.
Còn Bích Nga, buồn vì thân thế, mấy năm nay đã ăn ở ra con người liêu
tịch, cố lấy cái vỏ ngoài điểm trang lòe loẹt để giấu kín một trái tim đau
khổ bên trong.
Nhưng nàng tuy bơ vơ một mình mà chẳng phải lu?ốn có tài về nghệ
thuật nữ công nên vẫn sống một cách thảnh thơi, phú quý. Hiện giờ, mấy cô
tiểu thư nhà mấy ông quan lớn đang cầu nàng đến dạy cho thêu thùa, bánh
trái và cả ca hát, địch đàn.
Thiên lệ sử ấy, nàng kể tôi nghe rất là cảm động, dẫu rằng trong khi
trò chuyện, nàng thường nói đi nói lại mãi chẳng nên lời, một cái kém hèn
của bọn phụ nữ ngây thơ.
Chúng tôi bèn thuê một căn nhà rất đẹp, rất xinh ở con đường Hàng
Cỏ. Cứ chiều chiều, chúng tôi cùng nhau sánh vai ra ban công hóng mát,