TẬP TRUYỆN NGẮN MỘT ĐỒNG BẠC - Trang 53

ĐI SĂN KHỈ

X

ưa kia tôi chưa biết "đi săn" là thế nào. Nhưng mà từ thuở nhỏ, tôi

vẫn ao ước có một khẩu súng để có thể được đi săn luôn luôn. Những khi
trông thấy hoặc một chiếc xe hơi sau lưng có buộc một con hổ, một con nai,
với bọn người đội mũ cát két tay giữ súng ngồi trên, hay là một nhà thiện
xạ đeo súng sau lưng cưỡi xe "bình bịch" có đèo một chùm giẽ giun ở tay
lái, vênh vang đi qua các phố xá thì lòng tôi lại nao nao lên kính phục và
thèm muốn. Thú đi săn đối với tôi có một sức ám ảnh mạnh như là của ngọt
đối với những ông nghiện, cái quần soóc đối với những gái tân thời, huy
chương phẩm hàm đối với những ông trọc phú, thịt chó hầm rựa mận đối
với các nhà sư chân tu. Đến nỗi cái tục đi săn cát két ở Tarascon tả trong
sách của A. Daudet cũng làm cho tôi ước ao, khao khát...

Do những lẽ ấy, tôi không trở nên một nhà thiện xạ bao giờ.
* *
Nhưng mà nỗi khổ tâm của tôi là có rất nhiều bạn có súng, hay đi săn,

và ai ai cũng hơi hơi thiện xạ một chút. Cách đây vài năm, tôi về nhà quê
với một người bạn thì được bạn rủ đi bắn chim. Các ngài cứ việc tưởng
tượng cái sướng trong lòng tôi, bữa ấy!

Sau khi đi quanh các hàng rào tre của làng đã hai lần, không gặp một

con chim gáy, một con cò, một con quạ, chúng tôi đành vác súng về không.
Đến cổng làng, gặp một con chào mào đậu ngay ở một cành tre, tôi giơ
súng lên, thì bạn tôi vội nhặt một hòn đất ném cho con chim bay trước đi!
Rồi bạn cắt nghĩa:

- Bắn thế, có trúng chăng nữa cũng là phí đạn.
Tôi tức đến cực điểm, tưởng có thể tuyệt giao với bạn ngay được.

Than ôi! Cơ sự mà đến như thế, thì cái tình bạn hữu ở đời thật quả chỉ là
một danh từ điêu trá của văn chương. Tôi không thể nào tha thứ cho sự
phản trắc ấy của bạn được, vì lẽ, đối với tôi, điều cốt yếu chỉ là được bắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.