TAROT LÁ BÀI ĐỂ NGỎ - Trang 203

ta, có ai đó đập cả một khay đồ vào ả, nhờ thế Stephen mới có cơ hội rút
súng ra tự vệ. Vì vậy mấy ngày nay Đỗ Xuân Hiểu luôn để ý tìm người này,
đặc biệt sau khi nhận ủy thác của Erie qua Hạ Băng, cô lại càng cố chấp lạ
thường, tựa như muốn thể hiện cho tay người Pháp nọ biết mặt.

Trực giác mách bảo cô, người dùng khay đồ ăn bảo vệ ông chủ không ai

khác chính là cô bé xinh xắn trông có vẻ đang học đòi làm người lớn kia.
Chỉ có ánh mắt cô ta và Stephen nhìn nhau mới tuôn trào mật ngọt; chỉ có
khi cô ta trút quả hạch vào khay, Stephen mới chống một tay lên quầy bar,
mập mờ như chạm mà không chạm vào eo cô ta; chỉ có cô ta đem đủ số tiền
típ nhét vào hộp tiền típ trên mặt quầy bar; chỉ có cô ta dường như chưa
từng để lộ vẻ bực bội, nhất là vào giờ ăn tối, không khí đông hẳn lên, vậy
mà bước chân cô ta vẫn cuống lên vui sướng, đúng là "như bay".

Đỗ Xuân Hiểu đã từng yêu, cô hiểu rõ mọi người đàn bà yêu một người

đàn ông thì sẽ thế nào, càng hiểu rõ người đàn bà yêu Stephen thì sẽ thế
nào.

"Hôm nay tôi chỉ dùng xúp nấm thôi."

"Vâng ạ. Chị có dùng kèm bánh mì không?"

"Ừm... Ông chủ các cô không có đây, thôi vậy."

"Vì sao ông chủ không có đây thì lại thôi ạ?"

"Vì tôi không trả nổi tiền, cần anh ấy mời."

Sắc mặt Ngải Mi quả nhiên thoắt đỏ ửng thoắt trắng bệch, cô ta mở

miệng nhưng rồi không nói thêm gì nữa, xồng xộc rời khỏi bàn Đỗ Xuân
Hiểu. Không bao lâu sau, xúp nấm được bưng lên, vừa đặc vừa nóng, Đỗ
Xuân Hiểu tiếp đó lại gọi một tách cà phê, đợi đến tám giờ, thấy Ngải Mi
giao ca với một cậu hầu bàn mặt đầy trứng cá, cô mới gọi thanh toán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.