TAROT LÁ BÀI ĐỂ NGỎ - Trang 277

Trên bàn bày một âu lớn cháo kê, một lồng bánh bao hấp, một đĩa dưa

muối, cùng món đậu phụ hầm thịt băm. Gã không hề thấy đói, nhưng vẫn
máy móc ngồi xuống. Hai tay trái phải đều đã mất đi ngón trỏ, đành dùng
ngón cái và ngón giữa kẹp lấy một cái thìa bạc. Múc một thìa cháo, ngậm
trong miệng thấy ấm nóng, còn chưa nuốt xuống nước mắt đã trào ra. Gã
không biết vì sao mình lại khóc, chỉ là mắt mũi cay sè, không sao kiểu soát
nổi.

"Sao lại tha cho tôi?"

"Cậu biết Hoa Lộng Ảnh không?" Tần Á Triết đặt một chiếc nhẫn khảm

sứ lên bàn, trên lớp sứ ố vàng là một khuôn mặt tuấn tú của ông giáo,
"Nghe nói, cha cô ấy từng có lần cứu mạng cậu?"

Hoa Lộng Ảnh? Cái tên sớm phủ bụi trong lòng gã, chẳng khác nào một

món quần áo cũ không biết đã nhét xó nào, từ lâu đã không còn nhớ để mà
mặc, lại càng chẳng nhớ đem vứt đi.

Thế nên gã ngơ ngác lắc đầu, rồi lại đổi sang gật đầu. Bởi lờ mờ nhớ ra

cô ta là một gái điếm tiếng tăm lẫy lừng, gã từng mấy lần vì cái nhẫn mặt
sứ này mà thu tiền giúp cô ta, về sau có một ngày, cô gái điếm đưa ra đề
nghị rủ gã cùng cao chạy xa bay. Gã biết ngày hôm sau cô ta sẽ được chuộc
thân, gả cho một ông chủ lớn ở đất Thượng Hải, nên chỉ coi đây như
chuyện đùa, đáp lại một câu: "Được, sáu giờ sáng mai, tôi đợi cô ở bến
cảng." Ngày hôm sau gã quả có tới bến cảng, nhưng không phải sáu giờ,
mà là ba giờ sáng, thương tích đầy mình, lên được trên tàu đã mất toi nửa
cái mạng.

"Đó là bà tư nhà ta, giờ đang ở Hàng Châu an dưỡng." Tần Á Triết nhẹ

nhàng nhấp một ngụm trà.

Húc Tử cố hết sức nén nỗi kinh ngạc trong lòng: Sao lão biết được

chuyện cũ ấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.