TAROT LÁ BÀI ĐỂ NGỎ - Trang 293

"Vậy thì thôi, trước khi tôi rời khỏi đây ông cứ giết quách tôi đi, thế là

xong chuyện." Cô ta cười khúc khích nói, tay vẫn nghịch chiếc thìa canh
bằng bạc.

Tần Á Triết vẫn ngồi thẳng tắp, trông hoàn toàn lệch tông với không khí

trang nhã thoải mái trong nhà hàng. Lão trước nay luôn giữ tác phong
nghiêm trang truyền thống, nhưng không hiểu sao vẫn toát lên sức hút nam
tính kỳ lạ.

Kỳ Vân đủng đỉnh đứng dậy, vừa đi ngang qua bên cạnh Tần Á Triết liền

bị túm lấy cổ tay, lực túm không mạnh, nhưng lại đáng sợ vô cùng.

"Sau khi lấy được tiền, giao Tất Tiểu Thanh lại cho tôi."

Cô ta giằng tay khỏi lão, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, trong

vẻ khinh miệt mang chút hoang mang.

Không khí xung quanh Chu Phương Hoa luôn có vẻ lạnh lẽo mà mỏng

manh, bởi vậy mùa đông này cô ta móc rất nhiều đồ len, vắt lên lưng tựa xô
pha và ghế ở bàn ăn. Que móc không ngừng nhảy tanh tách trên đầu ngón
tay, cảm giác sợi len cọ vào da thịt mềm mại mà đơn điệu, cô ta không nhất
thiết phải hoàn thành mấy món đồ thủ công này, chỉ là hễ tay động đậy thì
đầu óc có thể tạm thời nghỉ ngơi đôi chút, đây mới là công hiệu của trò đan
móc.

Thi thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, lá cây thường xanh trong sân đã ngả

sang màu vàng, mấy bông hồng tươi tắn um tùm trong vườn hoa ngày hè từ
lâu đã không thấy tăm hơi đâu nữa, quanh thành vò là một lớp sương bạc
đóng dày, khiến cô ta cứ ngỡ trời đang đổ tuyết. Nhưng nhìn sang cây quất
gần bên cạnh, thấy trên nhánh cây trụi lủi lá lộ ra những vệt lốm đốm kỳ dị,
cô ta bèn hiểu Thượng Hải chẳng qua sạch sẽ đấy thôi. Người phụ nữ đứng
dưới gốc cây ấy, vẫn khiến Chu Phương Hoa cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.