TAROT LÁ BÀI ĐỂ NGỎ - Trang 311

Chẳng ngờ lão Hà nghe vậy liền trưng ra bản mặt khinh khỉnh, đủng đỉnh

bưng chung trà lên uống một ngụm lớn, đoạn nói: "Tôi có tiền hút thuốc
phiện hay không là chuyện của tôi, thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như cậu
không có quyền hỏi. Tôi phải về ăn cơm đây, cậu muốn nghĩ thế nào thì
nghĩ."

Vừa quay đi bước được mấy bước, lão đã nghe giọng Đường Huy như

mũi tên bắn trúng lưng mình: "Tôi có thể nghĩ thế nào thì nghĩ, còn ông chủ
Nguyệt thì chẳng nghĩ gì được nữa rồi, đành mở trừng hai mắt ở dưới âm
tào địa phủ, đợi ngày rửa sạch oan khiên thôi."

"Người trẻ..." Lão Hà từ từ quay người lại, quan sát anh ta bằng cặp mắt

mờ đục, "Có những chuyện, cậu có thể quản, có những chuyện, cậu không
quản nổi đâu. Tôi khuyên cậu, mau về đi. Ít nhất hiện giờ vẫn có thuốc
phiện mà hút, có trà mà uống, nếu còn tiếp tục lo việc bao đồng, chưa biết
chừng sau này đến những thứ ấy cũng chẳng có nữa đâu."

"Nói vậy tức là, ông thực sự biết được vài nội tình?" Đường Huy bám

riết không buông, "Những chuyện tôi không thể quản ấy rốt cuộc là gì? Cái
chết của ông chủ Nguyệt có phải liên quan đến ông không?"

Lão Hà không nói gì nữa, đi thẳng xuống tầng.

Ngày hôm sau, Đường Huy nhận được tin báo, quản gia trước kia của

nhà họ Nguyệt đã tự sát tại nhà riêng, khi thi thể được phát hiện, khám
nghiệm thấy trong cổ họng nhét đầy cao thuốc phiện.

"Nhất định là lão quản gia đó biết chuyện gì đấy, lương tâm cắn rứt nên

mới tìm đến cái chết." Đỗ Xuân Hiểu nói vậy, không biết có phải lời thật
lòng hay chỉ là đang an ủi Đường Huy.

Đường Huy bỗng ngửa mặt thở dài, Đỗ Xuân Hiểu bàng hoàng bắt gặp

vẻ tang thương của người già trên khóe mắt anh ta, lòng thầm kinh ngạc. Lẽ
nào anh ta đã bước qua giai đoạn ngông cuồng của tuổi trẻ rồi? Trong ấn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.