TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 142

Cô chìa bàn tay gầy gò, nhưng dì cô không nắm. Bà Hester nhìn lên một

thoáng, lạnh lùng và tiếp tục móc một cách giận dữ.

- Dượng bảo cháu rằng dì đã săn sóc cháu khi cháu ốm… Cháu xin cảm

ơn dì.

Lời lẽ của cô rơi tõm vào sự yên lặng lạnh lùng. Delie cảm thấy đôi

chân yếu ớt của cô run rẩy trong khi cô cố đứng. Cuối cùng bà Hester lại
nhìn lên và bảo:

- Tôi chỉ làm những gì bất cứ ai khác cũng làm. Bổn phận của tôi là cố

gắng cứu cô sống.

Những lời lạnh lùng như một cái tát vả vào mặt cô, Delie quay lại rơi

thỏm người xuống một chiếc ghế, những giọt lệ nóng bỏng long lanh trong
khóe mắt. Bà Hester bàn bạc với Annie về bữa ăn trưa; cả hai không đếm
xỉa gì tới Delie.

Cô không nói lời nào cho tới khi bữa ăn trưa được dọn lên bàn, nhưng

khi người dượng bước vào với những cố gắng cảm động để làm dịu bầu
không khí, cô cảm thấy có sức mạnh của người đồng minh. Trong khi ông
cố khuyến khích cô ăn và hết sức vui vẻ trả lòi giọng nói cộc cằn và gây gổ
của bà vợ, cô cảm thấy rằng cô chưa bao giờ thương ông nhiều như thế, từ
những ngày ông là người bạn duy nhất của cô trong những đồng hoang đầy
tuyết của Kiandra.

Nhưng đôi mắt của cô dường như không tập trung đúng vì một cơn đau

bắt đầu dâng lên ở thái dương bên phải cô. Một con dao nhỏ nung đỏ dường
như vặn ở đó. Cô đẩy chiếc đĩa ra, úp mặt vào hai cánh tay.

Kinh hãi, ông Charles đặt dao nĩa của ông xuống và vòng lại bàn:
- Cháu cảm thấy chóng mặt hở?
- Nó đóng kịch đấy, ông. Xí! Bác sĩ bảo là nó khá rồi, dậy được rồi mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.