TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 475

- Garry! Anh Garry, anh đem em theo với nhé, nghe anh? Em không thể

để anh đi! Em không thể.

- Ôi, Chúa ơi, Meg! Em không thể đi theo anh.
- Tại sao không? Tại sao anh không thể đem em theo? Anh không cần

phải cưới em. Em chỉ muốn ở nơi nào anh ở thường ngày được nhìn thấy
anh. Em không cần anh nói chuyện với em. Vậy tại sao anh không cho em
đi theo?

- Bởi vì anh không yêu em và sẽ không bao giờ yêu em. -Anh nói trắng

ra với cô như thế.

- Ôi! - Meg bật khóc, những tiếng khóc nức nở, đầu cô gục lên thành

xuồng, mái tóc đen bềnh bồng của cô nghiêng về một bên.

- Em mối có mười bốn tuổi.
- Juliet cũng ở tuổi đó!
- Đây không phải là sân khấu. Em là một cô nữ sinh lãng mạn, đã tới lúc

em nên sống thực tế, cuộc sống không phải là một quyển tiểu thuyết đẹp
đầy mộng mơ hay là một bi kịch lớn - mà là một trò hề đẫm máu. Một quả
pháo đã rơi vào cái nồi nấu ăn, hai thằng bạn của anh tan thây, còn anh còn
sống. Tại sao? Anh nào biết tại sao. Suốt thời gian chiến tranh, mẹ luôn cầu
nguyện cho anh Jim an toàn trở về và anh ấy đã chết trước khi ký kết đình
chiến. Bà trông cậy vào anh nhưng bây giờ anh không còn có vị anh hùng. -
Cậu cười chua chát. - Em có nghĩ thế không? Nực cười thật!

- Garry anh, đừng nên quá cay đắng đến thế. - Cô nén khóc và chùi mặt

vào áo.

- Anh không làm gì được đâu, Meg ạ. Anh giống như một người già.

Chính chiến tranh đã biến anh thành như thế. Không phải vì em quá trẻ mà
là vì anh quá già. Anh không tha thiết gì đến chuyện yêu đương, đến hôn
nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.