TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 521

95

Đối với cô, không được vào buồng lái, trở thành một hành khách đi tàu

là một điều kỳ lạ. Cô đi lên và đi xuống tàu tránh xa cái đám phụ nữ trung
niên mỉm cười với lũ trẻ đang chơi đùa. Mỗi khi đi trước buồng lái, cô đưa
mắt nhìn vào buồng lái qua các cửa sổ.

Người lái tàu, chỉ là một cậu trai (theo như ý cô nghĩ) cậu ta chắc chưa

được mười ba tuổi, nhưng giờ đây, năm 1939, đứa con cả của cô đã ba mươi
lăm tuổi - vẫn bất định, chưa định hướng được một nghề nào rõ rệt. Có vẻ
như con cô bẩm sinh là một nghệ sĩ nhưng lại không có đủ khả năng để thực
hiện.

Cô nhận thấy người thuyền trưởng trẻ tuổi này cùng tuổi với Brenton

ngày cô gặp anh lần đầu tiên. Anh đã tỏ ra đủ về trưởng thành và tự tin, so
với bọn con trai ở Echuca, đối với cô con gái e thẹn sống trong trang trại.

Và cô gái ấy là mình, cô kinh ngạc khi nghĩ đến điều đó, khi cô nhìn

xuống mu bàn tay của cô với những vết nhăn nheo và những vết nám loang
lổ của người lớn tuổi. Ôi biết bao điều đã đi qua, cuộc sống của cô đã phong
phú, phức tạp, rộng mở biết bao!

Cô đã trở nên dòng nước mở rộng, sâu thẳm, tràn đầy và vô cùng phức

tạp - khác xa với cô học trò nhỏ giữa những dãy núi tuyết không bao giờ tan
- dòng nước đã đến gần biển khơi. Chỉ vài năm nữa thôi… cô đã nghe tiếng
sóng vỗ bờ. Năm tới cô sẽ đến tuổi sáu mươi!…

Tại sao cô không nhận lời lấy ông Alastair? Ông đã ngỏ lời với cô ít ra

là hơn một lần, dù ông là một người rất cao ngạo, lần thứ hai trước khi ông
rời Úc đi London để quản lý cái xí nghiệp của ông đặt tại đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.