TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 522

- Đã quá muộn rồi anh ạ. - Cô chỉ nói như thế, cô không cần phải tỏ ra

kiên quyết để trả lời ông, cô không thấy ước muốn gì ở ông cả ngoại trừ
một tình bạn dịu dàng… - Mười năm trước, em không đòi hỏi gì thêm ở
cuộc sống nữa. Giờ em yêu thích sự tự do của em. Nếu em nhận lời lấy anh,
anh cũng mất tự do. Giờ đây, em không còn là người như xưa nữa.

- Delie! Nếu ta có thể trở lại… Nếu anh vẫn còn may mắn… nhưng anh

cảm thấy vô vọng, em dường như đã thay đổi nhiều đối với anh. Không
muộn quá đâu. Để anh chứng minh cho em xem…

Nhưng khi ông ta ôm cô vào đôi tay, cô nắm chặt bàn tay vào chỗ vịn,

với thái độ từ chối. Cô đã khôn ngoan hơn - hay đã cứng rắn hơn? - qua
năm tháng!

- Anh Alastair ạ, điều đó không hay đâu. Anh đang nhóm lên ngọn lửa

trong đống tro tàn.

Ngọn lửa mà cô cảm thấy từ những lời trăng trối của cô Barrett, những

lời có vẻ như muốn buộc cô hy sinh nếp sống mười năm qua. Ôi tội nghiệp
cô Dorothy! Cô chết đi lòng thanh thản, vì nghĩ rằng đã giúp ích được cho
hai người.

Khi ông đặt vấn đề với cô lần nữa, lúc ông sắp đi London để làm lại cuộc

đời, cô không muốn trở lại nước Anh, có lẽ không bao giờ. Úc đã là quê
hương của cô gần năm mươi năm nay, ở đây có bầu trời xanh, có phần lớn
xương thịt của cô. Giống như cô đã ra đời tại đây. Cô cảm thấy mình gắn bó
với dòng nước êm đềm trôi giữa những bờ dốc thân quen, dòng nước sống
động, mãi mãi vỗ bờ, với những hoa cúc dại lớn lên với những cây thông
đứng bên bờ sông Murray.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.