TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 548

103

Năm 1956 là năm có lũ lớn.
Một buổi sáng, khi Delie nhìn ra ngoài, nước sông đã ngập lên đến bờ

đá bên trong cửa cổng nhà bà, bà thấy con tàu Cadell thở hơi thở cuối cùng.
Nó tuột khỏi bờ và chìm sâu dưới kênh.

Bà nghĩ đến con tàu Philadelphia và bà tự hỏi con tàu sẽ kết thúc cuộc

sống như thế nào: chết ngay, bị thủng lỗ và chìm vì đụng đá ngầm; cháy và
chìm vào đáy nước sâu, hay mục nát từ từ bên bờ, bị bỏ không dùng nữa?
Không một ai ngoài Brenny có thể giữ nó tồn tại, nhưng rồi nó có thể trở
thành nhà thuyền.

Bà nghĩ đến đứa con ở xa, tại Anh quốc, Alex có về thăm bà một lần, bà

thấy con thay đổi nhiều, vẻ tự tin, một nhà giải phẫu tài năng.

Brenny đến nói cho bà biết bé Keith sẽ bơi tại Thế vận hội Melbourne

vào tháng mười hai, nhưng bà chỉ bảo:

- Cháu nó thế à? Còn trẻ mà cháu vậy là khá lắm, nhưng cha cháu là

người bơi giỏi nhất mà bà trông thấy. - Bà biết Brenny hãnh diện với con
trai mình nhưng đối với bà Keith giống như mẹ nó chẳng có gì đáng chú ý.
Bà tin rằng nó không thể nào bơi hay bằng Brenton trong những ngày xa
xưa. Không có gì trong hiện tại tốt đẹp hay ho bằng những cái của thòi xa
xưa.

Sau bữa ăn điểm tâm, điện thoại reo, có cái gì bất thường khiến tim bà

Delie đau nhói.

- Ai đó vậy? Họ muốn gì? - Bà tỏ vẻ giận khi cô hộ lý gác máy.
Người hộ lý bình tĩnh nói:
- Bà ạ, đừng xúc động, cháu gái bà gọi điện thoại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.