TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 163

“Nghiên cứu Sau Đại học.” Anh ta vẫn còn chưa bắt nhịp được với tình
huống này. Tôi không thể trách anh ta vì điều đó.

“Xin lỗi vì đã làm ông thất vọng, nhưng không có hồ sơ nào cả. Tên
‘Nghiên cứu Sau Đại học’ hay bất cứ tên nào khác.”

Mặt Mike xị xuống, và tôi thực lòng thấy thương cho anh ta. “Nghe này,”
tôi nói, cố làm cho sự việc diễn ra dễ dàng hơn, “tôi đã ở tầng năm, các cửa
sổ có hai lớp kính, đó là lãnh thổ Mỹ, và cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để
thoát khỏi đó là nói về tập hồ sơ. Tôi nghĩ nó có thể dụ được tất cả các
ông.”

Im lặng một lúc lâu. Glass bắt đầu nghiến răng, như thể những phiền toái
kiểu này xảy ra quá thường xuyên trong những ngày gần đây. Tay Carl
quay lại phía Mike.

“Tôi bắt ông ta chứ?” Giọng anh ta đột nhiên cao chói, gần như the thé.

Mike cắn môi.

“Thực ra đó không hẳn là quyết định của Mike,” tôi nói. Cả hai người đều
nhìn tôi. “Ý tôi là, tôi có bị bắt theo như các ông nói hay không là tùy thuộc
vào tôi.”

Tay Carl chằm chằm nhìn tôi, đánh giá đối thủ.

“Này,” tôi nói, “tôi sẽ nói thật với ông. Ông là một tay to con, và tôi chắc
chắn rằng ông có thể hít đất nhiều hơn tôi. Tôi ngưỡng mộ ông vì điều đó.
Thế giới này cần những người có thể hít đất. Điều đó quan trọng mà.” Anh
ta hất cằm lên đầy vẻ đe dọa. Cứ tiếp tục nói đi, ông bạn. Bởi thế tôi tiếp
tục. “Nhưng đánh đấm là chuyện khác. Một chuyện rất khác, mà ngẫu
nhiên tôi lại rất giỏi món đó. Không có nghĩa là tôi mạnh hơn hay rắn rỏi
hơn ông hay gì gì. Chỉ là tôi giỏi đánh nhau, thế thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.