TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 165

“Ít nhất thì anh đã không đưa tập hồ sơ cho họ,” cô nói. “Đó là một điều
tốt.”

Nói dối ai đó hiển nhiên là có hại. Họ bắt đầu thấy rối trí vì không biết điều
gì là thật điều gì là giả. Tôi nghĩ như vậy cũng không có gì đáng ngạc
nhiên.

“Không, cô không hiểu,” tôi nhẹ nhàng giải thích. “Không có hồ sơ nào cả.
Tôi đã nói với họ rằng có một cái, bởi vì tôi biết họ sẽ phải tới kiểm tra nó
trước khi họ bắt tôi mà ném xuống sông hay bất cứ cách gì vẫn làm với
những người như tôi. Cô thấy đấy, những người làm việc trong văn phòng
thường tin vào các tập hồ sơ. Các tập hồ sơ quan trọng đối với họ. Nếu như
cô nói với họ rằng cô có một tập hồ sơ, họ sẽ muốn tin vào điều đó,bởi vì
họ có nhiều phòng để lưu trữ những thứ đó.” Tôi đúng là một nhà tâm lý
học vĩ đại. “Nhưng tôi e rằng cái tập hồ sơ này đơn giản là chưa từng tồn
tại.”

Ronnie ngồi thẳng dậy và tôi thấy cô đột nhiên phấn khích. Hai đốm nhỏ
màu đỏ xuất hiện trên hai má cô nhìn thật dễ thương.

“Nhưng mà có tập hồ sơ thật đấy,” cô nói.

Tôi lắc đầu một cái để kiểm tra xem tai của mình có còn ở nguyên chỗ cũ
không.

“Xin lỗi, cô nói gì?”

“Nghiên cứu Sau Đại học,” cô nói. “Hồ sơ của Sarah. Tôi đã nhìn thấy nó
rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.