TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 164

Tôi thấy rằng Carl không mấy thoải mái với kiểu nói chuyện này. Dường
như anh ta được dạy dỗ ở trường theo kiểu “Tao sẽ moi tim mày ra vân
vân” và biết phản ứng lại với kiểu đó, chỉ kiểu đó thôi.

“Điều tôi muốn nói là,” tôi nói, ở mức tử tế nhất trong khả năng mình, “nếu
như ông muốn bản thân mình tránh được vô số sự hổ thẹn thì hãy ra khỏi
đây ngay bây giờ mà đi ăn trưa ở chỗ nào đó.”

Đó là điều mà cuối cùng họ đã làm, sau một hồi lầm rầm và nhìn nhau.

Một giờ sau tôi ngồi trong quán cà phê Ý với cô tóc vàng, người mà từ rày
trở đi sẽ được gọi là Ronnie bởi vì đó là cái tên bạn bè vẫn gọi cô, và có vẻ
như tôi vừa trở thành một trong bọn họ.

Mike đã cụp đuôi ra đi, còn tay Carl mang cái vẻ “một ngày tệ hại, anh bạn
à” trên mặt. Tôi sẽ hân hoan vẫy tay đón chào anh ta trở lại, nhưng tôi biết
nếu như không nhìn thấy anh ta lần nữa thì đời tôi cũng chẳng vì vậy mà
thành thảm họa.

Ronnie ngồi đó tròn xoe mắt nghe câu chuyện đã được rút gọn bớt sự kiện
của tôi, bỏ qua đoạn những người chết, nhìn chung cô đã thay đổi cách nhìn
và giờ đây có vẻ cô nghĩ tôi là một anh chàng ra trò; thật là một sự thay đổi
tốt đẹp. Tôi gọi thêm một chầu cà phê nữa và tựa lưng về phía sau để đắm
mình trong sự ngưỡng mộ của cô.

Cô hơi cau mày một chút.

“Thế anh không biết hiện giờ Sarah ở đâu à?” Cô hỏi.

“Không biết gì hết. Có thể cô ấy vẫn ổn, đang tạm ẩn nấp,hoặc có thể đang
gặp rất nhiều rắc rối cũng nên.”

Ronnie dựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi biết cô quý Sarah, bởi
vì cô thực sự lo lắng. Rồi đột nhiên cô nhún vai và nhấp một ngụm cà phê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.