TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 169

im lặng đột ngột. Rồi cô quay sang tôi, và tôi thấy những nốt đỏ đã trở lại
trên hai má cô.

“Giờ sao, sếp?”

Cô thực sự bị hấp dẫn bởi vụ này.

“Tôi sẽ đi ngang qua xem có gì không.”

“Rồi. Còn tôi làm gì?”

“Nếu cô cứ ở nguyên đây thì tốt quá,” tôi nói. Mặt cô xị xuống. “Trong
trường hợp tôi phải thoát ra thật nhanh.” Tôi thêm vào, và mặt cô liền đỡ xị
hơn một chút. Cô thò tay vào trong túi xách, lấy ra một hộp thuốc lá nhỏ
màu đồng thau, ấn vào tay tôi.

“Cái gì thế?” Tôi hỏi.

“Báo động chống cưỡng hiếp. Nhấn vào đỉnh ấy.”

“Ronnie...”

“Cầm đi. Nếu nghe thấy nó, tôi sẽ biết là anh cần đón.”

Khu phố nhìn vẫn bình thường, mỗi căn nhà có giá ít nhất hai triệu bảng.
Chỉ nguyên giá trị của những chiếc xe hơi xếp hàng dọc hai bên con phố có
lẽ cũng đã vượt quá tài sản của nhiều nước nhỏ. Hơn chục chiếc Mercedes,
hơn chục chiếc Jaguar và Daimler, năm chiếc Bentley Saloon và một
Bentley mui trần, ba Aston Martin, ba Ferrari, một Jensen, một
Lamborghini.

Và một Ford nữa.

Màu xanh dương đậm, quay đầu ra phía kia, đối diện với căn nhà bên kia
đường, vì thế tôi không nhận ra nó khi đi vòng qua lần đầu. Hai ăng ten.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.