TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 171

Tôi vòng ra đằng sau chiếc Ford từ phía tay trái, dừng lại ngang hàng với
nó, nhìn lên ngôi nhà của Woolf. Người ngồi trong chiếc Ford không nhìn
tôi, điều lẽ ra anh ta đã làm nếu là một thường dân, bởi vì người ta thường
nhìn người khác khi chẳng có việc gì để làm. Tôi cúi xuống gõ vào cửa
kính xe. Anh ta quay lại ngó tôi một lúc trước khi hạ cửa xuống, nhưng tôi
có thể nói rằng anh ta đã không nhận ra tôi. Anh ta khoảng chừng bốn mươi
và đang thưởng thức whisky.

“Anh là Roth à?” Tôi bắt đầu, bằng giọng Mỹ tốt nhất tôi có thể bắt chước -
thế thực ra cũng là khá tốt rồi, tôi tự nhủ.

Anh ta lắc đầu.

“Roth tới đây chưa?” Tôi hỏi.

“Roth là thằng quỷ nào thế?” Tôi cứ nghĩ anh ta là người Mỹ, nhưng giọng
anh ta lại đặc Luân Đôn.

“Chết tiệt,” tôi nói, thẳng người dậy và nhìn về hướng căn nhà.

“Ông là ai?”

“Dalloway,” tôi nói, nhăn trán. “Họ có nói với anh là tôi tới không?” Anh ta
lại lắc đầu. “Anh đã ra khỏi xe phải không? Lỡ điện thoại rồi chứ gì?” Tôi
ra vẻ đanh thép, nói nhanh và to, khiến anh ta bối rối. Nhưng không có vẻ
nghi ngờ. “Nghe tin rồi chứ? Đã xem trên báo chưa, Chúa ơi! Ba người
chết, và Lang không nằm trong số đó.” Anh ta chằm chằm nhìn tôi. “Chết
tiệt,” tôi nói lại, phòng khi anh ta chưa nghe thấy lúc tôi nói lần đầu.

“Giờ thì sao?”

Xì gà cho ngài Lang. Tôi đã phỉnh được anh ta. Tôi cắn môi một lúc, rồi
quyết định mạo hiểm.

“Anh ở đây một mình?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.