TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 172

Anh ta hất cằm về phía ngôi nhà.

“Micky đang ở trong đó.” Anh ta liếc đồng hồ đeo tay. “Mười phút nữa bọn
tôi sẽ đổi ca.”

“Giờ đổi luôn đi. Tôi phải vào trong đó. Đã thấy ai đến đây chưa?”

“Chẳng có ai cả.”

“Điện thoại?”

“Có một lần. Giọng con gái, khoảng một giờ trước đây. Hỏi gặp Sarah.”

“Rồi. Đi nào.”

Tôi đã ở trong vòng lặp Boyd của anh ta, điều đó hiển nhiên. Thật lạ khi
thấy ta có thể khiến người khác làm những việc gì một khi bước khởi đầu
của ta chính xác. Anh ta trèo ra khỏi xe, như thể háo hức chứng tỏ mình có
thể ra khỏi đó mau lẹ đến chừng nào, rồi sóng vai cùng tôi khi tôi sải bước
về phía ngôi nhà. Tôi lấy chùm chìa khóa căn hộ của tôi trong túi và dừng
lại.

“Các anh có quy ước gõ cửa không?” Tôi hỏi khi chúng tôi tới cửa trước.

“Xin lỗi?”

Tôi đảo mắt vẻ mất kiên nhẫn.

“Một kiểu gõ cửa. Ra hiệu. Tôi không muốn Micky cho tôi ăn một phát
xuyên ngực khi tôi bước qua cái cửa chết tiệt này.”

“Không, chúng tôi chỉ... À, tôi chỉ gọi ‘Micky’.”

“Chà, ngắn gọn đấy nhỉ.” Tôi nói. “Ai nghĩ ra mà hay thế?” Tôi bày đặt
một tí, cố khích bác để anh ta hết lòng thể hiện sự hữu dụng của mình. “Gọi
đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.