TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 174

“Gwinevere,” tôi nói, vẻ bí ẩn. “Tôi ở trong rồi.”

Tôi để ống nghe lại giá và đi về phía cầu thang, tự rủa mình đã làm hơi quá.
Có thể họ sẽ không dính chiêu đó. Nhưng khi tôi quay lại thì cả hai vẫn
đứng đó, ngoan ngoãn như những chú cừu, với cái vẻ “ông là người chăn
dắt” trên khuôn mặt.

“Phòng nào là phòng ngủ của cô con gái?” Tôi cáu kỉnh. Hai con cừu nhìn
nhau vẻ bồn chồn. “Các anh đã kiểm tra các phòng rồi, phải không?” Họ
gật đầu. “Thế đâu là phòng có gối thêu và poster của Stefan Edberg hả, lạy
Chúa?”

“Phòng thứ hai bên tay trái,” Micky nói.

“Cảm ơn.”

“Nhưng...”

Tôi lại dừng. “Nhưng gì?”

“Không có poster...”

Tôi nhìn cả hai, cái nhìn vừa héo hắt, vừa như khinh miệt và bước tiếp lên
cầu thang.

Micky nói đúng, không có poster nào của Stefan Edberg. Cũng không có
nhiều gối thêu đến thế. Tám cái, có lẽ thế. Nhưng mùi Fleur de Fleurs thì
vẫn thoảng trong không khí, khoảng một phần triệu, và tôi nghe một cảm
giác đau đớn đột ngột vì lo lắng và mong ngóng. Lần đầu tiên tôi nhận ra
mình muốn bảo vệ Sarah đến chừng nào, bảo vệ cô trước bất cứ thứ gì,
trước bất cứ kẻ nào.

Có thể đó chỉ là nỗi đau khổ kiểu đàn bà của các thiếu nữ trong lúc khốn
quẫn, biết đâu một ngày nào đó hoóc môn của tôi lại bận rộn với một đối
tượng khác thì sao. Nhưng vào lúc đó, khi đứng giữa phòng ngủ của cô ấy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.