TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 176

không ổn. Tôi phải đứng ở giữa phòng lắng nghe một lúc, trước khi nhận ra
đó là cái gì.

Tôi không thể nghe thấy hai con cừu nói chuyện. Thế là có vấn đề rồi.
Đáng lẽ họ phải có bao nhiêu thứ để nói với nhau. Nói gì thì nói, tôi là
Dalloway, và Dalloway là một thành tố mới trong cuộc sống của họ, đáng
ra họ nên nói chuyện về tôi mới phải.

Tôi bước tới cửa sổ, nhìn xuống dưới đường. Cánh cửa của chiếc Ford đang
mở, và có vẻ như cái chân lông lá của cừu đang thò ra khỏi đó. Anh ta đang
nghe đài. Tôi lấy điện thoại ra khỏi giường, đặt nó trở lại giá đỡ, và trong
khi làm vậy tôi tự động mở ngăn kéo của chiếc bàn cạnh giường. Đó là một
ngăn kéo nhỏ, nhưng dường như lại chứa nhiều thứ hơn phần còn lại của
gian phòng. Tôi lục lọi các tập khăn giấy, băng bông, khăn giấy, kéo cắt
móng tay, một thanh sô cô la Suchard ăn dở, khăn giấy, vài cái bút, cái
nhíp, khăn giấy, khăn giấy - phụ nữ họ ăn những thứ vớ vẩn này hay sao
thế? - và đây, ở đáy ngăn kéo, núp dưới một xấp khăn giấy là một gói nặng
bọc trong mảnh da dê. Khẩu Walther TPH nhỏ bé mê hoặc của Sarah. Tôi
nhả băng đạn ra và kiểm tra tất cả các rãnh ở hông. Còn đầy.

Tôi thả khẩu súng vào trong túi, hít một hơi dài đầy mùi nước hoa Nina
Ricci, rồi bước ra.

Mọi thứ đã thay đổi với bầy cừu kể từ lần cuối tôi nói chuyện với họ. Hiển
nhiên là theo chiều hướng xấu. Cửa trước mở toang , Micky đang dựa
người vào tường , tay phải đút túi quần, còn Whisky đang đứng trên bậc
cầu thang bên ngoài, nhìn xuống dưới đường. Anh ta quay lại khi nghe thấy
tiếng tôi từ cầu thang.

“Không có gì,” tôi nói, rồi chợt nhớ ra là tôi phải giữ vai một người Mỹ.
“Chả có cái chết tiệt gì. Anh đóng cửa vào cái.”

“Hai câu hỏi,” Micky nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.