TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 177

“Được!” Tôi nói. “Nhanh đấy nhé.”

“Dave Carter là thằng cha quái quỷ nào thế?”

Có vẻ không ích gì lắm khi nói với anh ta rằng Dave Carter đã năm lần vô
địch hạng dưới mười sáu tuổi ở trường, và anh ta sẽ làm việc cho công ty
kỹ thuật điện của bố mình ở Hove. Thế nên tôi nói, “Câu hỏi thứ hai là gì?”

Micky liếc nhìn Whisky, anh này tiến tới trước cửa và chắn ngay ở lối ra
của tôi.

“Còn ông là thằng nào?”

“Dalloway,” tôi nói. “Có cần tôi viết ra cho các anh không? Có chuyện quái
gì với các anh thế?” Tôi đút tay vào trong túi và nhìn thấy tay phải của
Micky cũng di chuyển vào túi của anh ta. Nếu như anh ta định giết tôi, tôi
biết sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng nổ. Tôi vẫn cứ để tay trong túi bên
phải. Khổ cái là khẩu Walther tôi đút ở bên trái. Tôi lại đưa tay ra, chầm
chậm, tay nắm lại. Micky đang quan sát tôi như một con rắn.

“Goodwin nói chưa từng nghe về ông. Ông ta không cử ai tới đây cả. Cũng
chưa hề nói với ai rằng chúng tôi đang ở đây.”

“Goodwin là thằng khốn nạn lười nhác, không hiểuchuyện gì cả,” tôi nói,
vẻ cáu kỉnh. “Làm sao hắn có thể sửa được cái tính đó cơ chứ?”

“Chẳng làm sao cả,” Micky nói. “Muốn biết tại sao không?” Tôi gật đầu.
“Có, tôi muốn biết.”

Micky cười. Anh ta có hàm răng phát sợ. “Bởi vì chưa từng có Goodwin
nào cả,” anh ta nói. “Tôi bịa ra đấy.”

Chà, thế đó. Tôi đã bị lừa vào vòng lặp. Gậy ông đập lưng ông.

“Tôi hỏi lại ông một lần nữa,” anh ta nói, hướng về phía tôi. “Ông là ai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.