TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 179

Mười Một

Ngu ngốc là tội lỗi duy nhất.

OSCAR WILDE

Ronnie đưa chúng tôi trở lại căn hộ của cô ở gần đường King , và chúng tôi
lái xe vượt qua nó cả chục lần theo đủ các hướng. Không phải chúng tôi
kiểm tra xem có “đuôi” không , mà chỉ là tìm chỗ đỗ xe. Khoảng thời gian
này trong ngày, những cư dân Luân Đôn có ô tô, tức là hầu như tất cả cư
dân Luân Đôn, đều chi bộn cho những trò thú của mình - thời gian đứng
yên, thậm chí lùi lại, hoặc làm những trò chết tiệt chẳng tuân theo quy luật
thông thường của vũ trụ - và tất cả quảng cáo truyền hình đưa hình những
vận động viên thể thao gợi cảm nhảy múa trên những con đường nông thôn
hoang vắng đã bắt đầu kích thích anh một chút. Chúng không kích thích
được tôi, tất nhiên rồi, bởi vì tôi đi xe máy. Hai bánh thì tốt, bốn thì không.

Cuối cùng Ronnie cũng xoay xở nhét được chiếc TVR vào một chỗ, chúng
tôi đã tính đi taxi về căn hộ, nhưng rồi lại quyết định rằng buổi tối hôm đó
đủ đẹp để cả hai thưởng thức một chuyến cuốc bộ. Hơn nữa, Ronnie thích
đi bộ. Những người như Ronnie luôn thích đi bộ, và những người như tôi
luôn thích những người như Ronnie, bởi thế cả hai đều nhấc đôi chân mập
mạp của mình lên đường. Trên đường đi tôi thuật qua cho cô những chuyện
xảy ra ở phố Lyall, và cô gần như im lặng, say mê lắng nghe. Cô nuốt từng
lời của tôi theo cách mà người ta, nhấtlà phụ nữ, chẳng mấy khi làm. Họ
thường bỏ qua, ngã trẹo chân, và đổ tội cho tôi vì chuyện đó.

Nhưng Ronnie thì khác biệt. Khác biệt bởi vì dường như cô nghĩ rằng tôi
khác biệt.

Rốt cuộc chúng tôi cũng trở lại căn hộ của cô, cô mở khóa cửa trước, đứng
sang một bên, và bằng giọng là lạ của một cô nhóc, cô mời tôi vào trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.