TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 180

Tôi nhìn cô một lát. Tôi nghĩ có lẽ cô muốn đong đếm xem toàn bộ chuyện
này nghiêm trọng thế nào, như thể cô vẫn còn chưa thực sự rõ về nó hoặc
về tôi; bởi thế tôi làm ra vẻ dữ tợn và bước vào căn phòng với hy vọng sẽ
giống kiểu của Clint Eastwood - dùng chân đẩy các cánh cửa, thình lình mở
các cửa tủ - trong khi đó cô đứng ở hành lang, hai má ửng đỏ.

Từ trong nhà bếp, tôi thốt lên, “Chúa ơi.”

Ronnie há hốc miệng, rồi chạy tới ngó qua cửa.

“Mì xốt bò băm đây ấy hả?” Tôi vừa nói vừa giơ lên một muôi gỗ để lâu
trông rất bẩn.

Cô tặc lưỡi với tôi và rồi cười nhẹ nhõm, tôi cũng cười, và đột nhiên chúng
tôi thấy như thể mình là những người bạn quen biết đã lâu. Thân nữa là
khác. Bởi thế hiển nhiên là tôi phải hỏi cô.

“Khi nào thì anh ta quay lại?”

Cô nhìn tôi, đỏ mặt một chút, rồi quay lại với việc cạo món mì ra khỏi
chảo.

“Khi nào ai quay lại cơ?”

“Ronnie,” tôi nói. Tôi đi loanh quanh cho tới khi gần như đứng trước mặt
cô. “Cô thu xếp mọi thứ rất tốt, nhưng cô thường không mặc áo cỡ ngực
bốn bốn, và nếu có thì cũng không mặc cùng với nhiều áo vest kẻ sọc giống
nhau.”

Cô liếc về phía phòng ngủ, nhớ lại cái tủ quần áo, rồi bước tới bồn bắt đầu
xả nước nóng vào chảo.

“Uống gì nhé?” Cô nói mà không quay người lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.