TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 178

Tôi xuôi vai xuống. Trò chơi lên cao trào rồi. Tôi đưa cổ tay ra đằng trước
kiểu như “còng tay tôi đi, cán bộ”.

“Anh muốn biết tên tôi?” Tôi hỏi lại.

“Đúng thế.”

Lý do họ không bao giờ nghe thấy tên của tôi là bởi vì chúng tôi bị ngắt
quãng bởi một tiếng rú với âm độ cực mạnh tới thủng màng nhĩ. Âm thanh
đó dội vào sàn và trần nhà phản xạ lại mạnh gấp đôi, làm lộn óc và khiến
mắt mờ đi.

Micky nhăn nhó lùi lại dọc theo bức tường, còn Whisky bắt đầu đưa tay lên
tai. Trong khoảng nửa giây họ dành cho tôi, tôi chạy ra cánh cửa mở và
dùng vai phải húc vào ngực Whisky. Anh ta bật ngửa ra sau và ngã vào tay
vịn cầu thang, trong khi tôi rẽ trái và chạy dọc phố với tốc độ tôi chưa từng
chạy kể từ năm mười sáu tuổi tới giờ. Nếu có thể chạy xa gần hai mươi mét
khỏi khẩu Airweight, tôi sẽ có cơ thoát thân.

Thực tình mà nói, tôi không biết họ có bắn theo không. Sau âm thanh
không tưởng từ cái hộp đồng nhỏ của Ronnie, hai tai tôi không ở trong
trạng thái tiếp nhận thông tin nữa.

Tất cả những gì tôi biết là họ đã không hiếp tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.