TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 183

khác.

“Này, tôi xin lỗi,” tôi nói. “Tôi nói thế không có ý gì đâu.”

“Tôi không thể chịu được giọng nói của tôi, Thomas,” cô nói. “Hoặc ngoại
hình của tôi.” Cô uống một ngụm vodka và vẫn đứng quay lưng lại phía tôi.

“Sao lại phải thay đổi? Cô nói dễ nghe, ngoại hình còn dễ thương hơn cả
giọng nữa.”

“Ồ, thôi đi.”

“Chờ chút,” tôi nói. “Tại sao cô phải buồn bực về chuyện đó?”

Cô thở dài và lại ngồi xuống.

“Bởi vì nó làm tôi phát chán, thế đấy. Một nửa số người tôi gặp chẳng bao
giờ nghĩ tôi nghiêm túc bởi cách nói của tôi, và nửa còn lại nghĩ tôi nghiêm
túc chỉ vì cái cách tôi nói. Nó làm tôi lúc nào cũng lo lắng.”

“Chà, tôi biết nói thế này nghe có vẻ nịnh bợ, nhưng tôi xem trọng cô.”

“Thật chứ?”

“Tất nhiên rồi. Hoàn toàn nghiêm túc.” Tôi chờ một chút. “Cho dù hoàn
cảnh của cô tệ hại thế nào đi nữa.”

Cô nhìn tôi một lúc, cái nhìn làm cho tôi bắt đầu nghĩ biết đâu mình đã nói
không đúng cách, và cô đang chuẩn bị ném thứ gì đó vào tôi đây. Đột nhiên
cô phá lên cười, lúc lắc đầu, và tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Tôi đã hy
vọng cô sẽ như thế.

Khoảng sáu giờ chuông điện thoại đổ, và dựa vào cách Ronnie cầm ống
nghe tôi biết rằng bạn trai cô đang nói giờ anh ta sẽ về nhà. Cô nhìn xuống
sàn mà nói “vâng” rất nhiều lần, hoặc bởi vì tôi đang ở đó, hoặc bởi vì quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.