TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 184

hệ của họ đã ở mức độ đó. Tôi nhặt áo khoác lên và mang cốc của mình
vào trong bếp. Tôi rửa rồi lau khô cốc, phòng trường hợp cô quên không
làm việc ấy, và đang xếp vào tủ bát thì Ronnie bước vào.

“Anh sẽ gọi cho tôi chứ?” Trông cô có vẻ hơi buồn. Có lẽ tôi cũng hơi buồn
nữa.

“Chắc chắn rồi,” tôi nói.

Tôi để cô băm hành chuẩn bị cho anh chàng môi giới hàng hóa sắp về, rồi
ra khỏi căn hộ. Có vẻ như họ đã thỏa thuận là cô sẽ làm bữa đêm cho anh
ta, còn anh ta sẽ làm bữa sáng cho cô. Nếu Ronnie là kiểu người coi hai
múi bưởi là một bữa tiệc thịnh soạn thì tôi ngờ rằng anh ta có phần lợi hơn.

Thật lòng là thế. Anh bạn ạ.

Chiếc taxi đưa tôi đi dọc đường King vào khu West End và tới sáu giờ rưỡi
tôi đã lảng vảng ở bên ngoài Bộ Quốc phòng. Vài cảnh sát dõi theo khi tôi
đi ngược đi xuôi, nhưng tôi đã trang bị cho mình một tấm bản đồ và cái
máy ảnh dùng một lần, và tôi đang chụp ảnh lũ bồ câu với cái kiểu lơ ngơ
đủ để họ có thể cho đầu óc nghỉ ngơi một lát. Có lẽ tôi bị người bán hàng
nghi ngờ nhiều hơn là họ, khi tôi hỏi mua một tấm bản đồ và nói mình
chẳng quan tâm nó là bản đồ thành phố nào.

Không có thêm sự chuẩn bị nào khác cho chuyến đi, và hẳn nhiên tôi không
muốn giọng của mình bị ghi lại khi gọi điện tới Bộ. Tôi đành cầu may vào
nhận định của mình rằng O’Neal là một tay làm việc chăm chỉ, và theo kết
quả trinh sát đầu tiên thì có vẻ như tôi nghĩ đúng. Tầng bảy, phòng góc, ánh
đèn đêm từ văn phòng O’Neal đang tỏa sáng rực rỡ. Rèm chớp treo ở cửa
sổ tất cả các tòa nhà chính phủ “nhạy cảm” có thể đánh bại các ống kính
tele, nhưng chúng không thể ngăn ánh sáng chiếu xuống đường.

Ngày xửa ngày xưa, trong những ngày căng thẳng của Chiến tranh lạnh,
một thằng ngu ở một trong các sở an ninh đã ban sắc lệnh rằng tất cả các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.