TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 188

“Cho tôi whisky,” tôi nói, và quay về sân khấu.

“Năm bảng.”

Tôi quay lại nhìn anh ta. “Xin lỗi?”

“Năm bảng tiền whisky. Trả tiền luôn.”

“Không đâu,” tôi nói. “Mang rượu ra đây. Rồi tôi sẽ trả.”

“Ông trả trước.”

“Đéo mẹ anh trước bằng cái chĩa làm vườn thì có.” Tôi mỉm cười vì đã
chơi anh ta một cú cay độc. Anh ta mang whisky ra. Tôi trả anh ta năm
bảng.

Sau mười phút ở trong quán, tôi rút ra kết luận là O’Nealđến đây để thưởng
thức buổi diễn chứ không gì khác. Ông ta không buồn nhìn đồng hồ hay
nhìn ra cửa, ông ta uống rượu gin một cách khá phóng túng, điều đó càng
làm tôi chắc chắn rằng ông ta hoàn toàn không vướng bận gì. Tôi uống hết
cốc của mình rồi lẳng lặng sang bàn ông ta.

“Đừng bảo tôi cô ta là cháu gái ông và cô ta làm nghề này chỉ để có Thẻ
Nghiệp đoàn Diễn viên và gia nhập Nhà hát kịch Hoàng gia Shakespeare
thôi.” O’Neal quay lại nhìn tôi trong khi tôi kéo một chiếc ghế và ngồi
xuống. “Xin chào,” tôi nói.

“Ông đang làm gì ở đây vậy?” Ông ta hỏi, vẻ cáu kỉnh. Tôi lại nghĩ là có lẽ
ông ta cảm thấy hơi ngượng.

“Gượm đã nào,” tôi nói. “Thế là ngược đời mất rồi. Đáng lẽ ông phải nói
‘xin chào’ và tôi nói ‘ông đang làm gì ở đây?’ mới đúng chứ.”

“Ông đã ở đâu, Lang?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.