TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 189

“Ồ, lang thang thôi,” tôi nói. “Như ông biết đó, tôi như một cánh hoa bồng
bềnh trong gió mùa thu. Mà cái đó lẽ ra phải ghi trong hồ sơ của tôi chứ.”

“Ông đã bám theo tôi tới đây.”

“Chậc. Bám theo là một từ xấu. Tôi thích ‘tống tiền’ hơn.”

“Gì cơ?”

“Nhưng, tất nhiên, nó có ý nghĩa khác hẳn. Thôi, thế cũng được, cứ cho là
tôi bám theo ông tới đây đi.”

Ông ta bắt đầu nhìn quanh phòng, xem tôi có mang theo vài anh bạn đô con
nào tới cùng hay không. Hoặc có thể ông ta đang tìm những anh bạn đô con
của mình. Ông ta ngả người ra trước và rít lên với tôi. “Ông đang gặp rắc
rối, rắc rối rất nghiêm trọng, Lang ạ. Tôi thấy nên cảnh báo cho ông biết
điều đó.”

“Vâng, có lẽ ông đúng,” tôi nói. “Rắc rối rất nghiêm trọng hiển nhiên là
một trong những thứ tôi đang dính vào. Một thứ khác nữa là câu lạc bộ
khỏa thân. Với một công chức đáng kính, người mà tên tuổi sẽ được giữ kín
ít nhất thêm một tiếng nữa.”

Ông ta ngả người ra ghế, một cái liếc mắt khác thường hiện trên mặt. Hàng
lông mày nhướng lên, miệng dẩu ra. Tôi nhận ra rằng đó là khởi đầu của
một nụ cười. Ở dạng rút gọn.

“Ồ, anh bạn thân mến,” ông ta nói. “Đúng là ông đang tống tiền tôi rồi.
Thật là đáng thương.”

“Thế à? Chúng ta không thể đến nỗi thế chứ.”

“Tôi đến để gặp một người. Điểm hẹn không phải do tôi lựa chọn.” Ông ta
uống cốc gin thứ ba. “Giờ tôi rất biết ơn nếu ông biến đi nơi nào đó, để tôi
đỡ phải gọi nhân viên bảo vệ tống tiễn ông ra khỏi cửa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.