TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 191

“Tôi bắt đầu đây...”

Cái cốc rỗng của O’Neal nổ tung. Các mảnh vỡ bắn đầy trên mặt bàn và
nền nhà. Ông ta tái xanh lại.

“Chúa ơi...”, ông ta lắp bắp.

Nhịp điệu là mấu chốt. Anh có thể đúng nhịp hoặc sẽ lỡ. Tôi đã bắn cùng
lúc với nhịp mạnh nhất của bài “Chiến tranh” nên chỉ tạo ra nhiều tiếng ồn
ngang với việc liếm mép dán bì thư. Nếu như cô cháu gái làm việc đó, có
thể cô ta sẽ nhả đạn vào lúc nhạc không cao trào lắm và thế là hỏng hết
việc.

“Ông uống thêm chứ?” Tôi hỏi và châm điếu thuốc để át đi mùi khét của
thuốc súng. “Tôi mời.”

“Chiến tranh” kết thúc trước Giáng sinh và ba cô gái thong thả rời sân khấu
để nhường chỗ cho một cặp dùng roi da biểu diễn. Trông họ như là anh trai
em gái và cách nhau không thể dưới một trăm tuổi. Cái roi của người đàn
ông chỉ dài hơn nửa mét bởi trần nhà thấp, nhưng anh ta cầm như thể nó dài
ba mét, quật cô em gái theo nhịp bài “Chúng ta là nhà vô địch”. O’Neal
nhấp một ngụm rượu gin tăng lực mới một cách tao nhã.

“Giờ thì,” tôi nói và chỉnh vị trí của cái áo ở trên bàn, “tôi cần một điều từ
ông và chỉ một điều thôi.”

“Quỷ tha ma bắt ông đi.”

“Chắc chắn rồi, và tôi đảm bảo sẽ giữ cho ông một chỗ dưới đó. Nhưng tôi
muốn biết các ông đã làm gì với Sarah Woolf.”

Ông ta dừng ngụm rượu uống dở, quay sang tôi, trông đầy bối rối.

“Tôi đã làm gì với cô ta á? Cái quái gì khiến ông nghĩ rằng tôi đã làm gì đó
với cô ta?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.