TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 190

Đĩa nhạc đã khục khặc chuyển sang một bài ầm ĩ nhưng nhạt nhẽo “Chiến
tranh, tốt cho điều gì chứ?” và cháu của O’Neal đã bước xuống bục trước
sân khấu và đang bắt đầu lắc háng trước chúng tôi, hoàn toàn ăn khớp với
đĩa nhạc.

“Ồ, tôi không biết,” tôi nói. “Tôi nghĩ là tôi thích chỗ này phết.”

“Lang , tôi cảnh cáo ông. Lúc này ông còn một chút uy tín với tôi. Tôi có
một cuộc gặp quan trọng ở đây, và nếu như ông làm hỏng nó hoặc cản trở
tôi bằng cách này hay cách khác thì tôi cũng sẽ cạn tình cạn nghĩa với ông.
Tôi nói thế ông rõ chứ?”

“Đại úy Mainwaring,” tôi nói. “Đó là người ông làm tôi nhớ tới...”

“Lang, lần cuối cùng...”

Ông ta dừng lại khi nhìn thấy khẩu Walther của Sarah. Tôi nghĩ tôi cũng
làm y như thế nếu như tôi ở vào vị trí của ông ta.

“Tôi cứ nghĩ là ông nói ông không mang theo súng cơ đấy,” một lúc sau
ông ta nói. Lo lắng, nhưng cố không để lộ ra.

“Tôi là nạn nhân của thời trang,” tôi nói. “Có người bảo tôi rằng loại này
đang là mốt năm nay, nên tôi sắm một cái chơi.” Tôi bắt đầu cởi áo khoác.
Cô cháu gái chỉ ở cách đó vài bước, nhưng cô ta vẫn đang dán mắt vào bức
tường cuối phòng.

“Ông đừng có bắn ở đây nhé, Lang. Tôi không tin là ông đã mất trí hoàn
toàn.”

Tôi vo cái áo thành một cuộn chặt và nhét khẩu súng vào trong kẽ áo.

“Ồ, tôi dám đấy,” tôi nói. “Chắc chắn đấy. Người ta thường gọi tôi là
Thomas ‘Chó Điên’ Lang mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.