TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 257

Tôi gọi một đĩa thịt lợn luộc và bánh bao trong một tiệm cà phê gần sông,
rồi, theo lời khuyên của một cặp người xứ Wales ngồi bàn bên, làm một
chuyến đi dạo qua cầu Charles. Ông bà người Wales đã cam đoan với tôi đó
là một kiến trúc tuyệt hảo, nhưng nhờ có hàng ngàn người hát rong buông
rèm trên mỗi mét lan can, tất cả đều hát những bài hát của Dylan, nên tôi
không bao giờ nhìn thấy chút tuyệt hảo nào của nó.

Cuối cùng tôi cũng tìm được chỗ trọ ở Zlata Praha, một khu nhà trọ tồi tàn
trên đồi gần với lâu đài. Bà chủ nhà cho tôi chọn giữa một căn phòng rộng
bẩn thỉu và một căn phòng bé nhỏ sạch sẽ, tôi chọn cái rộng, bẩn thỉu, tự
nghĩ rằng mình có thể dọn dẹp được. Sau khi bà ấy đi rồi, tôi mới nhận ra
rằng điều đó thật ngu ngốc làm sao. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ dọn dẹp
căn hộ của chính mình.

Tôi dỡ đồ ra, nằm xuống giường hút thuốc. Tôi nghĩ về Sarah, về bố cô, về
Barnes. Tôi nghĩ về bố mẹ mình, về Ronnie, những chiếc trực thăng, những
chiếc xe máy, người Đức và những chiếc bánh kẹp thịt hiệu McDonald.

Tôi nghĩ về rất nhiều thứ.

Tôi tỉnh dậy lúc tám giờ, lắng nghe những âm thanh khi thành phố tự lôi nó
thức dậy và vận động. Tiếng ồn lạ duy nhất là tiếng xe điện, lóc cóc luỵt
suỵt trên những con phố rải sỏi và ngang qua những chiếc cầu. Tôi băn
khoăn không biết có nên cứ mặc chiếc áo Hawaii hay không.

Tới chín giờ tôi đã ở trong quảng trường thành phố, bị quấy rối bởi một
người đàn ông thấp lùn để ria mép, ông ta mời chào tôi một tour tham quan
thành phố bằng xe ngựa kéo. Theo quảng cáo, tôi sẽ được kéo đi trên chiếc
xe cổ lạ lạ của ông ta, nhưng chỉ liếc qua tôi đã thấy có vẻ đó là nửa dưới
của một chiếc Mini Moke, động cơ đã được tháo ra, và càng xe ngựa được
gắn vào chỗ trước kia là đèn pha trước. Tôi nói “không, cảm ơn” cả chục
lần và “biến đi” một lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.