TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 258

Tôi đang tìm một quán cà phê có những chiếc ô Coca Cola che trên các
bàn. Đó là nơi họ nói. Tom, khi anh tới đó, anh sẽ thấy một quán cà phê với
những chiếc ô Coca Cola che trên các bàn. Điều họ không nói, hoặc có lẽ
đã không nhận ra, là tay đại lý Coca Cola ở khu vực này làm việc quá tận
tâm nên đã có thể đem những chiếc ô Coca Cola phủ kín chừng hai chục
quán. Đại lý của thuốc lá Camel chỉ bỏ được độc hai chỗ, bởi vậy chắc anh
ta đã bị chết rục ở cái rãnh nào rồi, trong khi tay đại lý Coca Cola hẳn đã
được thẻ đồng và một chỗ đỗ xe riêng tại trụ sở công ty ở Utah.

Tôi tìm thấy nó sau hai mươi phút. Quán Nicholas. Hai bảng một cốc cà
phê.

Họ bảo tôi vào ngồi trong nhà, nhưng đó là một buổi sáng đẹp trời nên tôi
cảm thấy không muốn phải làm theo những gì người ta bảo, bởi vậy tôi
ngồi ở một chỗ bên ngoài nơi có thể ngắm quảng trường và những người
Đức đi qua. Tôi gọi cà phê, và trong khi đó có hai người đàn ông từ trong
quán đi ra rồi ngồi xuống bàn bên cạnh. Cả hai đều còn trẻ, nhìn khá cân
đối, đều đeo kính râm. Chẳng ai nhìn về hướng tôi. Có lẽ họ ngồi bên trong
đã được một giờ, chuẩn bị vị trí đẹp cho một cuộc gặp, và tôi đã tới phá
hỏng mọi thứ.

Tuyệt hảo.

Tôi chỉnh lại vị trí ghế và nhắm mắt một lúc, cho tới khi ánh nắng lọt vào
chân chim kẽ mắt.

“Ông chủ,” một giọng nói, “thật là một thú vui hiếm có.”

Tôi nhìn quanh thì thấy một bóng người mặc áo mưa màu nâu đang
nghiêng người xuống chỗ mình.

“Ghế này có ai ngồi chưa?”

Anh ta ngồi vào đó mà không chờ câu trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.